Ôn Nghiên thể chất thật sự yếu, yến hội còn chưa chính thức bắt đầu đã gần như rút cạn toàn bộ tinh lực và thể lực của cậu.
Thành ra, vừa lên xe là cậu bắt đầu không chịu nổi cơn buồn ngủ, đầu gục lên gục xuống như gà con mổ thóc.
Không hiểu sao lần này cậu không dựa vào cửa sổ như trước, mà lại ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn bên cạnh Cố Lẫm Xuyên, tư thế vô cùng đoan chính.
Cố Lẫm Xuyên giơ tay đỡ cằm cậu không biết bao nhiêu lần, nhìn dáng vẻ cố chấp mở to mắt chống chọi cơn buồn ngủ của Ôn Nghiên, anh nhíu mày:
“Buồn ngủ sao không ngủ đi?”
Ôn Nghiên thuận thế tựa cằm vào lòng bàn tay anh, giọng lười biếng, mơ màng đáp: “Ngủ sẽ dựa vào cửa sổ, đến lúc đó anh lại nổi giận.”
“Tôi lúc nào nổi giận?” Cố Lẫm Xuyên siết nhẹ cánh tay, bàn tay vẫn nâng mặt cậu như vậy. Lòng bàn tay bị cằm Ôn Nghiên cấn đến đau nhức, nhưng anh lại chẳng để tâm.
Mới có vài ngày mà sao cậu lại gầy đến vậy.
“Lần trước ấy……” Ôn Nghiên gần như thì thầm: “Còn nhốt em trong thang máy nữa,”
Cậu ngáp một cái thật to, nước mắt rưng rưng ở khóe mắt, giọng nói càng lúc càng mơ hồ: “Còn hung dữ với em.”
Những lời như vậy nếu là Ôn Nghiên thường ngày chắc chắn không dám thốt ra, nhưng lúc này ý thức mơ hồ, hôm nay lại cảm thấy Cố Lẫm Xuyên kỳ lạ mà dịu dàng, cho nên ai hỏi gì cậu nói nấy, không chút đề phòng.
Cố Lẫm Xuyên: “……”
Dù những chuyện đó đều thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-be-dang-thuong-cung-dai-lao-tan-tat-lien-hon/2950031/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.