Khi Tần Trì tỉnh lại, phát hiện xung quanh trống rỗng.
Trong phòng bệnh chỉ nghe thấy tiếng máy móc tích tắc, cơn đau sau gáy đã biến mất, Tần Trì đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh, thấy Hứa Khinh đang ngồi bên giường.
Trong thoáng chốc, ký ức trào ngược lên. Tần Trì nhớ lại hành động của mình: ở trong phòng thay đồ như một kẻ điên giam cầm Hứa Khinh, bất chấp sự phản kháng của Hứa Khinh mà cố gắng... cuối cùng trước mắt anh tối sầm lại—
Đầu ngón tay Tần Trì run lên, muốn mở miệng, nhưng giọng khàn khàn lại có chút run rẩy, anh ho một tiếng, vội vàng nắm lấy ngón tay của Hứa Khinh.
Hứa Khinh đang cúi đầu, xem báo cáo kiểm tra trong tay. Trên tờ giấy mỏng, mấy chữ [Tổn thương tuyến thể] không ngừng lóe lên trước mắt.
Đột nhiên một bàn tay run rẩy dò đến, có chút lạnh, khó khăn nắm lấy đầu ngón tay của Hứa Khinh.
Hứa Khinh ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Trì đã mở mắt.
Tần Trì còn rất yếu, kỳ mẫn cảm và tin tức tố tiêu hao quá độ đã gây gánh nặng cho cơ thể anh, theo lý thì bây giờ anh ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn, vậy mà lại đưa tay đang truyền dịch của mình ra, kéo theo kim tiêm treo lơ lửng ở trên cao lắc lư.
Tần Trì há miệng, dường như nói gì đó, nhưng giọng rất nhỏ, Hứa Khinh không nghe rõ.
Thế là Hứa Khinh cúi đầu, trong giọng nói yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy, Hứa Khinh nghe thấy anh không ngừng lặp lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-beta-bien-thanh-omega-phat-hien-ong-xa-la-ten-cuong-chiem-huu/1227098/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.