Thấy cô rơi vào trầm tư, Lê Tử Phong hiếm khi kiên nhẫn chờ đợi, như là ăn chắc Khương Nghiêm cuối cùng sẽ tham gia đầu tư.
"Thế nào, có phải cảm thấy đây là cơ hội tốt để từ trên trời rơi xuống không?"
Khương Nghiêm bất động thanh sắc, gật đầu hai cái, nói: "Nghe có vẻ rất hấp dẫn, nhưng đây là việc làm ăn của nhà cậu, tôi cũng chỉ có thể hâm mộ thôi."
"Xem cậu nói kìa, giao tình của chúng ta nhiều năm như vậy, có chuyện tốt làm sao thiếu cậu được." Lê Tử Phong lại tiến tới một chút, nhỏ giọng nói, "Cho cậu cái giá hữu nghị, ba mươi triệu, tất cả đều là cổ phiếu nguyên thủy, đến lúc đó cho dù không lên sàn được, huy động vốn qua mấy vòng cậu cũng kiếm gấp mấy lần."
Ba mươi triệu... Khương Nghiêm hiện tại có thể dùng để đầu tư có lẽ cũng chỉ có hơn ba triệu vốn lưu động. Huống hồ cho dù cô thật sự có ba mươi triệu, cũng không dám toàn bộ nện vào trên người Lê Tử Phong, người này không đáng tin cô biết rõ, có điều ý nghĩ này cô sẽ không nói cho Lê Tử Phong.
"Tôi phải suy xét một chút."
Thấy cô như là lung lay, Lê Tử Phong cũng không thúc giục cô quyết định ngay tại chỗ. Hắn nhìn xung quanh: "Vu Minh cũng muốn góp vốn, nói với tôi rất nhiều lần, tôi không nhả ra. Cơ hội này ưu tiên cho cậu, coi như là quà mừng kết hôn tặng cậu."
Khương Nghiêm nhìn hắn: "Cậu tặng một món quà lớn như vậy, người nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-bat-o-re-toi-len-nhu-dieu-gap-gio/2946384/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.