Hạ Y Ninh theo bản năng dời di động sang bên cạnh một chút, nhưng khoảng cách chỗ ngồi quá gần, như vậy chẳng qua là phòng quân tử. Tần Ích San nhận ra dụng ý của nàng, cũng có chút xấu hổ.
Cô ấy chủ động ngồi thẳng trở lại, dời tầm mắt khỏi màn hình điện thoại của Hạ Y Ninh, hai người đều trầm mặc. Một lát sau, Tần Ích San chủ động phá vỡ sự yên tĩnh: "Lần này dự án AG tạm thời thay đổi, lại là cuối năm, chỉ sợ không dễ xử lý."
"Mấy năm nay công ty gặp không ít tình huống tương tự, đừng quá bi quan."
Thời gian trước rõ ràng người cảm thấy lo âu là Hạ Y Ninh, sao bây giờ lại là cậu ấy khuyên bảo mình? Tần Ích San cảm khái nói: "Y Ninh, mình phát hiện quen biết nhiều năm như vậy, vẫn chưa đủ hiểu cậu."
Hạ Y Ninh đã rời khỏi diễn đàn cất điện thoại, quay đầu: "Thế nào mới tính là thật sự hiểu rõ một người?"
"Trước kia mình cảm thấy quen thuộc với thói quen hàng ngày của một người, có thể đoán trúng phần lớn tâm tư, coi như hiểu rõ. Bây giờ cảm thấy, có thể vẫn chưa đủ."
Hạ Y Ninh nhíu mày, cụp mắt suy nghĩ một chút, mới một lần nữa nhìn cô ấy.
"Về mặt công việc, mình cảm thấy thỏa thuận ngầm của chúng ta đã đủ để ứng đối. Là một người bạn, mình cảm thấy có rất nhiều trải nghiệm đáng trân trọng sau nhiều năm quen biết."
Tần Ích San cười gật đầu, thật vui khi Hạ Y Ninh khẳng định
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-bat-o-re-toi-len-nhu-dieu-gap-gio/2946437/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.