Hà Nguyệt: "Hừ! Miệng chó không mọc được ngà voi."
Chờ nàng nói xong, Từ Thanh Dương tận mắt thấy nàng chỉ cần mười mấy giây đã chìm vào giấc ngủ.
Từ Thanh Dương kinh ngạc không thôi, nhìn bụng nàng, nghĩ đến bên trong có hai đứa nhỏ cùng chung huyết mạch với hắn và Hà Nguyệt, không khỏi nở nụ cười.
Bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về bụng Hà Nguyệt, nghe tiếng hít thở đều đều của nàng, tâm tình nóng nảy ở ngoài tựa hồ bình tĩnh lại.
Sáng hôm sau Hà Nguyệt tỉnh dậy không thấy hắn đâu, còn tưởng rằng bản thân nằm mơ.
Vội vàng đi xuống lầu, vừa lúc thấy Từ Thanh Dương từ ngoài trở về.
"Hôm nay không đến doanh trại sao?" Thấy hắn trở về, nàng không khỏi ngạc nhiên hỏi.
"Hôm nay đi xin nghỉ hai ngày."
Hà Nguyệt nghe hắn nói như vậy cũng không hỏi nhiều, nhưng nàng ngay lập tức bị đồ vật Từ Thanh Dương mang về làm cao hứng không rời được mắt.
Thịt! Rất nhiều thịt! Không biết có phải bảo bảo trong bụng thèm hay không, vừa nhìn thấy nàng liền thấy nước miếng trong miệng không ngừng tiết ra.
"Thịt này ở đâu ra vậy?" Hà Nguyệt tò mò hỏi, chỗ này hẳn là mười cân đi.
"Đi làm nhiệm vụ vừa lúc gặp mấy con lợn rừng, sau đó được phát xuống khen thưởng."
"Các chàng gặp lợn rừng? Không bị thương chứ?" Hà Nguyệt không nghĩ đi làm nhiệm vụ lại nguy hiểm như vậy, vốn định hỏi han kỹ một chút, nhưng nghĩ đến tính cơ mật trong công việc của hắn, cuối cùng đem lời nói nuốt trở lại.
Từ Thanh Dương mặt mày nhu hòa, "Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-chang-quan-nhan-tho-lo-mua-ve-nha/2452648/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.