Thời điểm Hà Nguyệt tỉnh lại, Từ Thanh Dương hơi hơi cau mày, ngủ vẫn rất sâu.
Tối hôm qua hắn trở về muộn, lại hồ nháo một hồi, chắc còn mệt, Hà Nguyệt tính toán để hắn ngủ nhiều một chút.
Vì không muốn đánh thức hắn, nàng thật cẩn thận đứng lên, đang chuẩn bị lật qua, thình lình bị nam nhân ôm eo, cả người ngã vào trên người hắn.
Hà Nguyệt ngây người một chút, ngước mắt nhìn qua, nam nhân ánh mắt thẳng lăng, cũng không biết hắn tỉnh từ bao giờ.
"Chàng làm gì? Còn không mau buông ta ra." Hà Nguyệt giãy giụa, lại bị hắn dễ như trở bàn tay mà ấn trở về.
Từ Thanh Dương cố tình không buông nàng ra, tay còn theo bản năng siết chặt vài phần: "Làm gì? Dáo dác lấm la lấm lét."
Hà Nguyệt quả thực bị tức đến bật cười: "Ta dáo dác lấm la lấm lét? Chàng đừng đem thành ngữ dùng loạn. Ta là vì ai, còn không phải sợ đánh thức chàng sao, nhanh buông ta ra."
Chờ đến khi Từ Thanh Dương buông nàng ra, Hà Nguyệt nhanh chóng nhảy xuống giường, ở trên mặt hắn nhéo một cái. Vội vàng quay đầu chạy.
Lưu lại Từ đại gia bị véo mặt, vẻ mặt dại ra, rồi sau đó biểu tình lại trở nên sung sướng, cuối cùng cười nhẹ ra tiếng: "Thật đúng là thiếu thu thập."
Từ Thanh Dương lâu không trở về, nàng tính toán làm chút gì đó ngon ngon cho hắn, nhìn nguyên liệu hiện có, quyết định gói sủi cảo.
Nhân sủi cảo có hành và thịt, bột mì mua về còn chưa ăn, Hà Nguyệt tính toán làm nhiều một chút, đủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-chang-quan-nhan-tho-lo-mua-ve-nha/2452716/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.