Trịnh Tinh Lẫm không biết vì sao mình muốn làm như vậy, cậu ta không có can đảm đi đưa chocolate cho Giang Vân Biên, cũng không dám để Giang Vân Biên nhận chocolate của Chu Điệt.
Cậu ta cho rằng mình thích Giang Vân Biên, nhưng bị Chu Điệt ép đến đường cùng lại không dám nói một chữ nào với người kia.
Trịnh Tinh Lẫm muộn màng nhận ra, không phải cậu ta muốn có được Giang Vân Biên, mà là cậu ta chỉ không muốn ai có được Giang Vân Biên cả.
Khi ý thức được chuyện này, cậu ta thế mà lại cảm thấy may mắn khi mình chỉ là một Beta.
"Vì sao lại làm như vậy?"
Giọng nam lạnh nhạt từ phía sau vang lên làm Trịnh Tinh Lẫm như bị sét đánh.
Giang Vân Biên chậm rãi từ cửa đi vào, đầu tiên là đi đến thùng rác nhặt cái túi lên.
Tuy rằng nói như vậy không tốt lắm, nhưng mà cậu thật sự là gấp không chờ nổi đối với chocolate của Chu Điệt, không ngờ lúc quay về lại gặp được loại trường hợp này.
"May mắn hôm nay còn chưa trực nhật." Chỉ là bề mặt túi nằm trong đống giấy nháp, không ảnh hưởng đến chocolate bên trong.
"Chắc là cậu có khoảng thời gian không thích hợp, nhưng tôi lại nhất thời không phát hiện." Giang Vân Biên lấy chocolate ra, chậm rãi gấp túi giấy lại.
Trịnh Tinh Lẫm nhìn cậu lạnh nhạt trở lại chỗ ngồi, tìm khăn giấy lau bao bì hộp chocolate.
Giang Vân Biên không nhìn cậu ta: "Bất kể là nguyên nhân gì, ném đồ của người khác đều không có lễ phép lắm đâu."
"Cậu, cậu không tức giận sao?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-danh-dau-alpha-sieu-kho-do/252520/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.