Kỷ Mặc nhẹ nhàng nắm tay Giang Vân Biên, cảm giác được ngón tay thiếu niên còn lớn hơn của bà.
Giang Vân Biên trong lúc bà không hay biết đã sớm trưởng thành rồi.
Cửa thang máy phía sau lại mở ra, Kỷ Mặc cách một khoảng đối diện với ánh mắt Giang Mộ.
Đôi vợ chồng đã ly hôn gặp lại nhau trong bệnh viện, Giang Mộ có hơi bất ngờ, người phụ nữ trước mặt lại cười trào phúng.
"Ông kêu con trai tôi lại đây, không phải là muốn nó đi xin lỗi tiểu tam đó chứ?"
Giang Mộ nhíu mày: "Giang Vân Biên phạm sai lầm."
"Là sai lầm lớn cỡ nào thì so với ông cũng không tính là cái gì."
Sắc mặt Giang Mộ hơi trầm xuống, Kỷ Mặc không thèm để ý đến ông ta, nắm tay Giang Vân Biên đẩy cửa phòng bệnh ra.
Bạch Ánh Liên sửng sốt một lúc, không ngờ người tới lại là bà, mờ mịt nhìn ra cửa: "Giang Mộ..."
"Tôi nhìn không ra là có vấn đề gì đâu nha," Kỷ Mặc liếc mắt đánh giá người phụ nữ không có thương tích gì lại nằm trên giường bệnh, "Tôi còn tưởng là đến gặp mặt lần cuối chứ, làm con trai tôi học cũng không xong phải vội vàng chạy tới đây xin lỗi."
Giang Vân Biên sửng sốt, lần đầu tiên cậu thấy mẹ mình tức giận đến vậy.
Giang Một không vui: "Cô đến đây làm gì? Nếu là đến chọc tức cô ấy, thì bây giờ cô có thể đi được rồi."
"Ông đang nói đùa sao?" Kỷ Mặc nắm tay Giang Vân Biên, "Chuyện duy nhất có thể mời tôi ở lại đây, có lẽ là tang lễ của hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-danh-dau-alpha-sieu-kho-do/252528/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.