Chu Điệt trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, hắn không chút để ý dùng đầu ngón tay vuốt ve góc cạnh của tấm thẻ bài, cười như không cười, nhìn rất có cảm giác xa cách.
Tuy chỉ là đáp án một vấn đề, bạn học đang hóng hớt vây xem lại phát hiện vị thiếu gia lạnh lùng lúc vừa mới khai giảng giống như quay về rồi.
Giang Vân Biên cũng cảm thấy vấn đề này có hơi quá, quay đầu nhìn Chu Điệt: "Vấn đề này có quá đáng quá hay không, có muốn đổi một tấm bài khác không?"
Cậu và Chu Điệt ngồi bên dưới cửa sổ, lúc nghiêng đầu sang, ánh sáng rơi vào trong mắt phải tạo thành màu sắc khác nhau giữa đôi mắt, Chu Điệt hơi dựa đến gần một chút.
Giang Vân Biên ngửi thấy hương tuyết tùng như có như không.
Chu Điệt nói: "Có hơi quá đáng, tôi không muốn trả lời cho lắm, làm sao bây giờ?"
"Làm gì đó, làm gì đó!" Cao Tử Ninh không hề biết đọc không khí, "Ở nơi công cộng không được châu đầu ghé tai đâu nha!"
Giang Vân Biên "chậc" một tiếng, bình tĩnh ung dung nâng mắt lên.
Sau đó Cao Tử Ninh liền nhận ra vẻ mặt Chu Điệt thay đổi, giống như là rất hưởng thụ bộ dáng bênh vực người của mình này của Giang Vân Biên.
... Không khí xung quanh hai người này tại sao lại có cảm giác vi diệu như vậy?
Giang Vân Biên lười tranh cãi đến cùng với Cao Tử Ninh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-danh-dau-alpha-sieu-kho-do/252533/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.