"Anh ấy đuổi tôi ra khỏi chung cư.
Cái này, tôi đã biết.
Hành lý, tôi cũng lấy rồi."
"......"
"Là cậu giúp tôi thu dọn đồ đạc sao?"
"Lâm ca, em......"
"Là cậu đi.
Tôi đoán, cũng không phải Trí Viễn ca tự mình động tay."
Mu bàn tay Lâm Lộc che ở trên đôi mắt, lông mi run nhè nhẹ.
Cậu hô hấp càng ngày càng nặng, lồng ngực phập phồng.
Trong điện thoại một mảnh tĩnh mịch.
"Tiểu Chu, lời cậu muốn nói, tôi đều đã biết.
Mấy ngày này làm phiền cậu rồi.
Nếu là không có gì việc gì, liền tắt máy đi."
"Lâm ca!"
Âm thanh Tiểu Chu xông tới, chật căng.
"Anh đừng tắt máy, Lâm ca, đừng tắt! Anh ở nơi nào? Em hiện tại đi tìm anh!"
"Không cần."
"Lâm ca, anh ngàn vạn đừng nghĩ không thông......Ninh tổng chính là gần đây bận quá, tâm tình cũng không tốt......Ngài ấy sao có thể thật sự không cần anh? Ngài ấy khẳng định nhất thời giận dỗi, Lâm ca, em giúp anh tìm một chỗ ở, được không? Anh từ từ, chờ Ninh tổng nguôi giận......"
Tiểu Chu nói nói năng lộn xộn, hắn vội vã đến có thể nghe tiếng bước chân từ đối diện truyền đến, tựa hồ hai ba bước chạy ra ngoài cửa, thịch một tiếng khép lại cửa xe.
Lâm Lộc đột nhiên cảm thấy cái mũi đau xót.
Kỳ thật Tiểu Chu thật sự không cần quản cậu chết sống.
Chân chính nên hỏi một câu, cậu có thể luẩn quẩn trong lòng người kia hay không.......Cũng không để lại cho cậu nửa câu lời nói, liền trực tiếp đuổi cậu ra cửa.
"Tiểu Chu, cậu nghe tôi nói."
Lâm Lộc nhìn mu bàn tay.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/845312/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.