Lúc này tại biệt thự cũ nhà họ Giang.
Giang Cảnh Sơ đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc ghế mây dài.
Bỗng dưng trán anh bị ai đó vỗ một cái.
Mở mắt ra, quả nhiên thấy gương mặt đầy tức giận của bà cụ.
“Cả tháng trời không thèm về nhà, vừa trở lại đã trốn ở đây lười biếng.”
Giang Cảnh Sơ ngáp dài một cái rồi ngồi dậy, ánh mắt ngái ngủ mang theo vài phần bất cần.
“Không phải là thấy bà đang nghỉ trưa nên cháu không dám làm phiền sao.”
“Còn biết nghĩ thế thì cũng coi như còn chút hiếu tâm.”
Bà cụ cười, đưa tay khẽ chọc đầu cháu trai, lại tiếc nuối “chậc chậc” hai tiếng.
“Dạo này công việc bận lắm sao? Bà thấy cháu lại gầy đi rồi.”
“Gầy thật sao ạ?”
Giang Cảnh Sơ làm bộ nghi ngờ, đưa tay sờ lên mặt mình: “Vậy chẳng phải là cháu càng đẹp trai hơn rồi sao?”
Bà cụ liếc mắt nhìn anh: “Đến tuổi lấy vợ rồi mà còn suốt ngày không đứng đắn.”
Gương mặt còn vương ý cười của Giang Cảnh Sơ nghe vậy liền chùng xuống.
Bà cụ tai mắt vẫn còn tinh tường, tất nhiên không bỏ lỡ biểu cảm này.
Bà quay sang dặn người giúp việc bên cạnh: “Canh hầm cho Cảnh Sơ đâu rồi? Mang lên đây, tôi phải nhìn nó uống hết mới yên tâm.”
Chờ người giúp việc đi khuất, bà cụ mới quay lại nhìn cháu mình: “Hôm nay sao không đưa Tĩnh Nhã về cùng?”
Giang Cảnh Sơ hờ hững ừ một tiếng, trả lời qua loa: “Còn chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/2715955/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.