Bây giờ đang là giữa mùa hè, họ đi càng lúc càng chậm, mồ hôi nhễ nhại. Hôm qua chân Giả Hi Viên bị trẹo, hôm nay càng nghiêm trọng hơn, sưng thành một cục nhỏ, Khâu Vân Quang cõng cô ta đi một lúc, bản thân cũng không chịu nổi, đành phải buông cô ta xuống, dìu đi. Tô Hàm chớp mắt, cảm thấy mồ hôi chảy trên lông mi rồi chảy vào mắt, vừa xót vừa cay. Nếu nói trước và sau khi thức tỉnh có điểm gì giống nhau thì đó là cô vẫn luôn là một người kiên cường chịu khổ, cô tiếp tục đi về phía trước, trước mắt xuất hiện bóng chồng thì lấy tinh dầu xịt một chút, ngửi mùi tinh dầu luôn có thể có tác dụng tỉnh táo.
Để chuyển hướng sự chú ý, cô còn bắt đầu nghĩ lung tung, chẳng hạn như thực ra không cần phải ra khỏi thành phố nhanh như vậy, cô có thể tìm hiệu thuốc trong thành phố, tìm thêm một số loại thuốc dự phòng. Cũng không đúng, ra khỏi thành phố quá muộn sẽ càng tắc nghẽn và nguy hiểm hơn, hôm qua ban ngày cô không nên lãng phí quá nhiều thời gian trong siêu thị để rèn luyện cơ thể, rèn luyện mấy tiếng đồng hồ, cơ thể có thể khỏe hơn được bao nhiêu? Cô nên tìm anh Từ hỏi hiệu thuốc gần nhất, đến hiệu thuốc trước, lấy một ít băng gạc, i-ốt, cồn cũng được... Đúng rồi, hôm qua sau khi đến hiệu sách lấy bản đồ, thực ra có thể đi vòng đến hiệu thuốc, nghĩ như vậy, bản thân mình thực sự quá không thông minh, rõ ràng có thể làm tốt hơn.
Nghĩ ngợi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-gat-tan-thuoc-dap-vao-dau-nu-phu-mat-the-thuc-tinh-roi/2759889/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.