Nguyệt Nga, củ cải muối chua và củ cải khô mà bà muối trước đó cũng lấy ra một ít, ngoài ruộng còn nhiều lắm, sau này chúng ta lại muối tiếp.”
“Bây giờ muối cũng không còn nhiều, sau này muốn muối đồ ăn có lẽ cũng không được nữa, không đổi, chỉ đổi lương thực cũ và khoai lang khô thôi, khoai lang khô dễ làm.”
“Nghe bà. Nhưng vẫn nên mang theo một ít, vì những thứ mặn như vậy rất khó kiếm, chắc chắn có thể đổi được đồ tốt, họ chắc chắn sẽ cần.”
“Được rồi, để tôi sắp xếp, nhà chúng ta chỉ có một mình ông đi thôi à?”
Tô Hàm nói: “Con cũng đi.”
Tô Thiên Bảo giơ tay: “Con cũng đi!”
“Thiên Bảo đừng đi, đường đi nguy hiểm, con ở nhà quạt mát đi, năm nay thời tiết thật kỳ lạ, lúc này mà vẫn nóng như vậy.”
Tô Thiên Bảo định khóc, bị Tô Hàm liếc nhìn một cái liền lập tức thu lại.
“Em cũng mười bảy tuổi rồi, đừng lúc nào cũng như trẻ con, không vừa ý là khóc, ra thể thống gì. Em muốn đi làm gì?”
Tô Thiên Bảo nhỏ giọng nói: “Em muốn đi chơi.”
“Muốn đi chơi thì đi chơi, có phải đi ăn trộm đâu, nói to lên.”
Cậu liền nói lớn: “Em muốn đi chơi! Ở nhà em như bị giam trong tù vậy, chị thì lúc nào cũng ra ngoài, đến trấn cũng không cho em đi cùng, em luôn bị nhốt ở nhà! Em muốn ra ngoài chơi!”
“Cha mẹ, cho Thiên Bảo đi đi, để nó ra ngoài nhìn ngó cũng tốt, đừng để sau này quá ngây thơ lại bị người ta lừa.” Tô Hàm nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-gat-tan-thuoc-dap-vao-dau-nu-phu-mat-the-thuc-tinh-roi/2759908/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.