“Em nói có lý, chị thấy chúng ta có thể đến mái nhà của ủy ban làng dùng ống nhòm để quan sát, ủy ban làng vốn đã ở vị trí cao lại còn có bốn tầng lầu, thích hợp nhất để quan sát.”
Nói làm là làm, Tô Hàm nói một câu với Tô Vệ Quốc và những người khác, rồi cùng Tô Nguyên đến ủy ban làng.
Trên đường đi, họ gặp rất nhiều dân làng đang tuần tra, mọi người cùng nhau tìm con thây ma đó, trẻ em và người già đều được khóa cẩn thận trong nhà để tránh rủi ro. Sau khi được sự đồng ý của trưởng làng, cháu gái của trưởng làng đã mở cửa cho Tô Hàm.
Cháu gái của trưởng làng là Tô Hiểu Bội tò mò nhìn Tô Hàm, Tô Hàm cười với cô bé, ngược lại cô bé lại có chút ngượng ngùng cúi đầu, hoàn toàn không nhìn ra được giọng thông báo dứt khoát rõ ràng trên đài phát thanh lại là từ miệng của cô bé mười ba tuổi này.
“Chị Hàm, nếu các chị xuống thì bảo em biết, em mở cửa cho các chị.”
“Được, làm phiền em rồi.”
Sau khi bị Vương Tuấn bắt cóc một lần, trưởng làng rất coi trọng phòng phát thanh, tuyên bố rằng ngoài ông (sau này thêm cả cháu gái ông) thì không ai được vào.
Tô Hàm và Tô Nguyên lên sân thượng, Tô Hiểu Bội liền khóa cửa sân thượng, đảm bảo không có ai có thể lén vào phòng phát thanh.
“Ở đây tầm nhìn khá thoáng, chị, để em xem trước nhé.” Tô Nguyên nóng lòng muốn đóng góp một chút.
“Ừ, chị còn một cái ống nhòm nữa, em dùng cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-gat-tan-thuoc-dap-vao-dau-nu-phu-mat-the-thuc-tinh-roi/2759979/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.