Phải rơi bao nhiêu nước mắt mới có thể biến tất cả thành ngọc trai ăn được đây? Cô lấy gương từ trong không gian ra, mắt đã bị ớt kích thích đến nỗi đầy tơ máu, cô đành lấy lọ thuốc nhỏ mắt ra nhỏ.
Cô không tích trữ thuốc nhỏ mắt, đây là do cô không chu đáo, trong số các vật tư thuốc men chỉ có hai lọ thuốc nhỏ mắt là do ông chủ Trần tiện tay bỏ vào, không có trong danh sách trao đổi. Cô quyết định tìm thời gian đến hỏi ông chủ Trần, xem ở chỗ anh ta còn thuốc nhỏ mắt không, cô phải tích trữ một ít mới được.
Trong lúc Tô Hàm cố gắng tạo ra nước mắt để ngâm ngọc trai thì bầy sói thây ma đã ở lại trong làng được tám ngày.
Sáng ngày thứ chín, Tô Hàm thức dậy và phát hiện tiếng sói tru đã biến mất, hỏi Tô Vệ Quốc và những người khác, họ cũng nói rằng hình như từ nửa đêm trở đi đã không nghe thấy tiếng sói tru nữa.
“Chắc là chúng đã đi rồi!” Vương Nguyệt Nga kích động nói: “Chắc chắn là đã đi rồi, những con súc sinh đó vẫn luôn tru, không tru thì nhất định là đã đi rồi!”
“Để tôi xem nào!” Tô Vệ Quốc trèo lên thang quan sát gần nửa tiếng, kinh ngạc nói: “Này, thực sự không có tiếng động nữa rồi! Có phải chúng đã đi rồi không?!”
Những hộ gia đình khác trong làng cũng đang quan sát, sau đó cả ngày hôm đó không có một tiếng sói tru nào, có người cẩn thận mở cửa đi ra ngoài, đi loanh quanh trong ngõ rồi chạy về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-gat-tan-thuoc-dap-vao-dau-nu-phu-mat-the-thuc-tinh-roi/2759993/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.