Vương Nguyệt Nga nhận lấy uống gần hết bát, làm việc đồng áng khát nước thật!
“Đổ thêm một bát cho cha và chú hai con, lão nhị à, không có cốc rồi, cậu uống tạm thế này nhé.”
Bà cười càng khách sáo, Tô Vệ Quân càng khó chịu, ông ta có thể không nhận ra bà chị dâu này đang bóng gió nói mình sao? Nhưng bây giờ ông ta chỉ là một kẻ bám nhà anh cả, ở nhờ nhà người ta thì phải cúi đầu, vì vậy miễn cưỡng nở nụ cười: “À, cảm ơn chị cả.”
Tô Vệ Quốc giả vờ không nhìn thấy, vẫn nhìn về phía cửa vào núi, kinh hô: “Đến rồi, lại có xe xuống núi rồi!”
Những người trên xe nhìn thấy Tô Hàm liền lái xe đến, dừng lại rồi có mấy người quen xuống xe.
Tô Thiên Bảo vui vẻ hét lên: “Là anh Từ và anh Tần à! Các anh chạy ra được rồi!”
“Thiên Bảo à, nhìn thấy các em, anh vui quá.” Anh Từ gật đầu với Tô Vệ Quốc, cười với Tô Thiên Bảo: “Chị em đâu?”
“Chị em đang nghỉ trong xe.”
Nói xong, Tô Hàm xuống xe.
Hai người chào hỏi nhau, Tô Hàm quan tâm hỏi: “Lúc các anh ra khỏi làng thì tình hình thế nào rồi?”
“Chúng tôi cũng không biết, nghe phát thanh nói có lợn thây ma nên chúng tôi lập tức ra ngoài, nhưng tôi đã nhìn thấy lợn thây ma từ xa, trời ơi, nói là một ngọn núi nhỏ di động cũng không quá, nếu không phải là lợn thây ma thì tốt biết mấy! Giết để ăn thì ăn mãi không hết!” Anh Từ rất tiếc nuối.
“Tiểu Chân đang khóc sao?” Tô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-gat-tan-thuoc-dap-vao-dau-nu-phu-mat-the-thuc-tinh-roi/2759997/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.