“Không sao không sao, chị, chị thực sự có thể nói chuyện với nó sao?”
“Là nó muốn nói chuyện với chị thì chị mới hiểu được, nó nói nó tên là Đông, em đừng gọi nó là Tiểu Bạch nữa.”
“Đông cũng hay, Đông, Tiểu Đông? Vậy mày họ gì? Chị, chị xem ánh mắt của nó có phải đang bối rối không? Ha ha ha dễ thương quá!”
Tô Hàm nhanh chóng liếc nhìn, cười nói: “Nó là cáo chứ không phải người, không có họ là chuyện bình thường, hay là gọi là Bạch Đông đi, cáo trắng họ Bạch cũng khá hợp.”
“Bạch Đông? Bạch Đông, cái này hay, vậy thì tao gọi mày là Bạch Đông nhé, Bạch Đông, mày đồng ý không?”
Con cáo trắng nhắm mắt không để ý đến cậu.
Có chuyện đặt tên thú vị như vậy để tỉnh táo, Tô Hàm vẫn luôn rất tỉnh táo, mãi đến khi đi được tới hai mươi km, ước tính con trăn khổng lồ thây ma không thể đuổi theo thì mọi người mới dám dừng lại nghỉ ngơi.
Lúc này đã hơn hai giờ sáng, thế giới bên ngoài vào ban đêm đều là tiếng kêu của thây ma, nghe rất đáng sợ. Ban đầu, dân làng muốn xếp xe thành vòng tròn để tăng cảm giác an toàn nhưng anh Từ đã lớn tiếng từ chối, nói rằng làm như vậy nếu gặp nguy hiểm thì không thể lái xe chạy ngay được, vì vậy đành thôi, mọi người duy trì đội hình xe dài, nghỉ ngơi trên xe của mình.
Nghỉ ngơi như thế này thì đương nhiên không thoải mái, ngồi cũng khó chịu, thậm chí không có không gian thừa để duỗi chân. Tô Hàm lấy ra bốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-gat-tan-thuoc-dap-vao-dau-nu-phu-mat-the-thuc-tinh-roi/2760012/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.