🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Làng Dương Sơn nằm sâu hơn, chắc cũng sẽ bị động vật thây ma tấn công, họ lại đến khu an toàn này muộn hơn người làng Tô Gia hơn một tháng, có thể thấy những nguy hiểm và khó khăn gặp phải trên đường không ít hơn người làng Tô Gia.

Dưới muôn vàn gian nan, người làng Dương Sơn không còn bà đồng, khả năng gây chuyện cũng rất thấp.

Nhưng cô lại có một suy nghĩ: Đi xem thử đi!

Vì vậy cô đã đi.

Ban đầu chỉ nghĩ đi một chuyến cho mình yên tâm, Tô Hàm không ngờ lại gặp được một người đáng lẽ không nên xuất hiện.

Người làng Dương Sơn cũng tụ tập lại giống người làng Tô Gia, mười giờ đêm, nơi đây đáng lẽ phải tối đen như mực nhưng lại có một căn phòng có ánh sáng nhàn nhạt lọt ra từ khe cửa sổ. Cô định thăm dò căn nhà này trước, cẩn thận trèo lên ban công. Ban công bị khóa, cô không định vào trong, chỉ dựa vào cửa ban công nghe ngóng động tĩnh ở tầng dưới.

Nhà cũ cách âm không tốt lắm, đêm khuya tĩnh lặng, ngũ quan của Tô Hàm tăng cường, âm thanh đó càng rõ ràng hơn.

“... có hơi khó khăn nhưng dù khó khăn đến mấy thì chúng ta cũng đã vượt qua rồi, nơi này trông cũng ổn, có tường bao có chướng ngại vật, an toàn hơn nhiều so với trong làng, chỉ là chúng ta gần hết thức ăn rồi.”

“Ở đây có nhiều việc lắm, tôi đã hỏi thăm người làng Tô Gia rồi, họ đều tìm việc làm trong khu an toàn, việc gì cũng có! Chỉ cần chịu khó thì có thể tự nuôi sống bản thân, tôi định ngày mai đến trang trại tìm việc, người làng Tô Gia biết trồng trọt, chúng ta cũng biết mà.”

Hai người đàn ông đang nói chuyện, một người là trưởng làng Dương Sơn, một người Tô Hàm không quen.

Ngay sau đó có thêm một giọng nữ: “Tình hình của bà đồng không ổn lắm, hôm nay... một ngón tay của bà ấy còn rụng nữa, phải làm sao đây, cô Tô lại không nghe lời, bà đồng ngày nào cũng nổi giận.”

Tô Hàm hít một hơi, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Cô đã nghe thấy gì thế này? Bà đồng? Một ngón tay của bà đồng rụng, còn nổi giận? Đây là chuyện hoang đường gì thế!

Bà đồng đã c.h.ế.t từ lâu rồi!

Là do chính tay cô g.i.ế.c chết, cô đợi đến khi bà đồng tắt thở mới rời đi. Đến tận bây giờ cô vẫn nhớ cảnh bà đồng bị cắt đứt động mạch cảnh và khí quản, miệng há to phun m.á.u ộc ộc, muốn nói gì đó nhưng không thốt ra được nửa lời, đôi mắt mở to trừng trừng, trong đó có sự kinh hoàng, oán hận và không cam lòng. Nếu như ánh mắt có thể g.i.ế.c người thì lúc đó Tô Hàm đã bị ánh mắt thù hận của bà đồng g.i.ế.c c.h.ế.t rồi.

Trong những đêm sau đó, cô thường xuyên mất ngủ, mãi sau này mới bình phục lại.

Cô có thể khẳng định bà đồng đã chết, vậy thì người mà những người trong nhà đang nói đến bây giờ là ai?

“Thôi, không trách bà đồng tức giận, bà ấy bị Tô Hàm hại thành ra thế này, kết quả Tô Nguyên còn bao che cho chị gái mình, căn bản không chịu nghe lời bà đồng.”

Trưởng làng Dương Sơn cũng tức giận: “Vì Tô Hàm, làng chúng ta mới thảm hại như vậy! Nếu như trước đây bà đồng còn sống, chúng ta chắc chắn sẽ không bị động vật thây ma hại đến nỗi gia đình tan nát, bà đồng có năng lực, bà ấy nhất định có thể cảnh báo chúng ta trước!”

Nghe đến đây, Tô Hàm còn gì không hiểu nữa?

Bà đồng này quả thực là bà đồng trước đó, không phải là một bà đồng mới nào đó kế thừa danh hiệu “Bà đồng.” Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y tiếp tục nghe, những người trong nhà phàn nàn một hồi, lại bàn bạc xem làm thế nào để thuyết phục Tô Nguyên thay đổi suy nghĩ, cuối cùng mới tạm biệt nhau.

Căn nhà này rõ ràng là của trưởng làng Dương Sơn, một nam một nữ kia đã rời đi, Tô Hàm suy nghĩ một hồi, rồi đi theo người phụ nữ trung niên đó.

Quả nhiên, người này chính là người chăm sóc bà đồng.

Chỉ thấy bà ta mò mẫm đến một căn nhà nhỏ, cẩn thận mở khóa đẩy cửa bước vào.

Trong nhà truyền đến tiếng ho, người phụ nữ vội đi thắp đèn dầu.

“Bà đồng, bà vẫn chưa ngủ sao?”

Giọng nói khàn khàn của người phụ nữ như tiếng vảy rắn cọ vào sỏi, khiến Tô Hàm rùng mình.

“Khụ khụ, tôi đói rồi.”

Tô Hàm nghe rõ người phụ nữ phát ra một tiếng “Xì.” đầy kinh hãi, sau đó miễn cưỡng cười nói: “Được, được, tôi đi lấy ngay đây.”

Dựa vào cửa sổ, Tô Hàm ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi m.á.u tanh.

Bà đồng nuốt ừng ực, mười mấy giây sau mới thở phào thoải mái: “Được rồi. Ngày mai mời Tô Nguyên đến đây, tôi sẽ nói chuyện với cô ta thêm lần nữa.”

“Cô Tô rất cố chấp, tôi thấy hơi khó. Bà đồng, cô Tô Nguyên có thật sự là nữ hoàng cứu thế không? Tại sao cô ta lại không có chút tự giác nào vậy?”

“Vì cô ta vẫn chưa thức tỉnh! Tôi sống lại lần nữa, chính là gánh vác trọng trách khiến cô ta thức tỉnh! Khụ khụ, không sao, cô ta không nghe lời tôi cũng không sao, lần này tôi sẽ khiến cô ta nghe lời, nhớ, khụ khụ, nhớ bảo cô ta đến đây.”

“Biết rồi bà đồng, bà yên tâm, ngày mai bà nhất định sẽ gặp được cô Tô Nguyên.”

Đèn dầu tắt ngúm, không lâu sau, trong tiếng thở dốc không đều của bà đồng, lại thêm một tiếng ngáy đều đều.

Dựa vào cửa sổ, Tô Hàm cảm thấy tay chân mình đều cứng đờ, cô từ từ thở ra, đưa ra quyết định.

Cô đã g.i.ế.c được bà đồng một lần thì cũng có thể g.i.ế.c lần thứ hai!

Một lần, hai lần, ba lần, cô không tin bà đồng có chín mạng như yêu quái!

Đêm càng về khuya.

Tiếng ngáy của người phụ nữ trong nhà càng lúc càng lớn nhưng Tô Hàm nghe ra được, bà đồng vẫn chưa ngủ. Nếu bây giờ cô cạy khóa vào, bà đồng sẽ gọi người phụ nữ kia dậy mất.

Nghĩ ngợi một hồi, Tô Hàm quyết định rời đi trước, rồi tìm cơ hội khác.

Ngày mai bà đồng sẽ gặp Tô Nguyên, cô có thể xem thử bà ta định làm thế nào để khiến Tô Nguyên nghe lời.

Sáng hôm sau, cô đã ra khỏi nhà, lần này theo dõi em gái Tô Nguyên.

Từ xa, cô thấy Tô Nguyên ra khỏi nhà rồi gặp gỡ Hạ Vĩ Thông, họ cùng nhau lái xe rời khỏi khu an toàn, đến chiều tối mới quay về. Những người làng Dương Sơn chờ ở gần nhà Tô Nguyên cả ngày, lúc này mới gặp được Tô Nguyên.

“Em cầu xin chị, nếu chị không đi thì họ sẽ đánh em, còn không cho em ăn nữa hu hu hu.” Cô bé từng chăm sóc bà đồng khóc thảm thiết, bà đồng bị giết, nói ra thì không liên quan đến cô bé, dù sao thì ai mà ngờ được lại có người to gan như vậy chứ?

Sống ở một ngôi làng nhỏ, trước mắt chỉ có một mẫu ba sào đất, g.i.ế.c người đối với họ là chuyện quá xa vời, không ai nghĩ rằng sẽ có người ám sát bà đồng, cô bé chăm sóc bà đồng thực sự rất tận tâm nhưng cuối cùng bà đồng vẫn chết. Trưởng làng trách móc cô bé, cha mẹ cô bé cũng thấy cô bé mất mặt, sau đó bà đồng sống lại lần nữa, cô bé cũng bị cấm không được đến gần bà đồng nữa.

Thấy cô bé khóc thảm thiết, Tô Nguyên rất thương cảm, trong lòng mắng những người làng Dương Sơn kia bị bệnh não!

“Chị, em cầu xin chị hu hu hu.”

Bất đắc dĩ, Tô Nguyên đành đồng ý nhưng cô ấy cũng nói: “Chị sẽ đi lần cuối, lần này chị sẽ nói rõ ràng với họ, lần sau em có tìm chị khóc lóc nữa thì chị cũng không giúp được em đâu.”

Cô bé vừa khóc vừa nức nở gật đầu: “Vâng!”

Không ai phát hiện ra Tô Hàm đang đi theo sau họ, cẩn thận đến nơi tập trung của làng Dương Sơn.

Mặt trời lặn, bóng tối bắt đầu xâm chiếm, người đi đường vội vã, đều tranh thủ về nhà trước khi trời tối hẳn. Tô Hàm cải trang, đi theo một mạch, đến làng Dương Sơn thì trời đã tối đen như mực. Nhà máy điện vẫn đang xây dựng lại, hiện tại toàn bộ khu an toàn đều thiếu điện, đèn đường cũng không bật. Điều này giúp Tô Hàm hành động thuận lợi hơn nhiều, cô bám theo góc tường, di chuyển, trước tiên ẩn núp trên mái nhà nơi bà đồng ở.

Cô cứ nằm im như vậy, chọn một viên ngói hơi lỏng, cẩn thận lật lên.

Trên mái nhà có một số tiếng động vụn vặt, bà đồng và người phụ nữ trong nhà đều không để ý, ngôi nhà đổ nát này sắp sụp đến nơi rồi, trên trần nhà chuột chạy khắp nơi, lúc nào cũng có thể làm rơi xuống đủ thứ bụi bặm và mảnh ngói, hôm kia còn rơi xuống một mảnh ngói to bằng lòng bàn tay, may mà không đập trúng người.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.