Tôi vừa nói xong đã thấy tiểu viện của mình cách đó không xa.
Cửu thiên tuế nghe vậy thì lộ ra biểu tình kỳ quái, chắc chắn không phải vui mừng, nhưng cũng không giống như tức giận.
Hắn đột nhiên ghì cánh tay tôi kéo về phía trước, thô bạo đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, đem tôi ra trước người, cất cao giọng hỏi ngược lại: "Ta là người tốt?"
Bên trong tiểu viện tuyết đọng rất dày, có bảy, tám người đang quỳ nghiêm chỉnh.
Phía trước là Tiêu Uyển, tôi không nhớ tên những người đằng sau, nhưng cũng biết đây là những người hầu trong viện.
Bọn họ mỗi người đều đang quỳ, trên vai có vệt nước do tuyết tạo thành.
Gió vừa thổi qua, cóng đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Sáng nay không có nhiều tuyết như vậy, mà hiện tại đã là sau giờ ngọ.
Nói cách khác, các nàng quỳ ít nhất đã vài canh giờ...
Tôi khiếp sợ quay đầu lại nhìn Cửu thiên tuế.
Tuy rằng tôi xuất thân hạ nhân, ở trong cung lớn lên biết được rằng có rất nhiều chủ nhân khắt khe, đánh đập người hầu.
Nhưng tôi đi theo Điện hạ nhiều năm như vậy, đây là cũng là lần đầu tận mắt thấy.
Cửu thiên tuế cũng nhìn lại tôi, không một biểu cảm nào, hỏi tôi tiếp: "Bây giờ thì thế nào? Vẫn thấy ta là người tốt sao?"
Dường như trong mắt hắn có một ngọn lửa đang bùng cháy lên.
"Vì sao lại để bọn họ quỳ ở đây?" Đầu óc tôi đã có suy đoán, nhưng vẫn cố hỏi.
"Bởi vì bọn họ chậm trễ việc của ngươi, không tuân thủ bổn phận, làm người hầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-thai-giam-cha-dap/1989978/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.