Sau khi hồi kinh, đây là lần đầu tiên Thái tử thượng triều, khiến không chỉ văn võ bá quan trong triều mà ngay cả Thuần Minh Đế cũng vô cùng bất ngờ.
Ai nấy đều biết hắn ngạo mạn, chẳng coi hoàng đế ra gì, nhưng không ai ngờ hắn lại tự ý đến dự buổi triều quan trọng như vậy, đến một tiếng chào hỏi cũng không có.
Tối qua Thuần Minh Đế đã đến thăm Cửu hoàng tử. Đứa bé bị Thái tử hành hạ đến trật khớp vai, suýt chút nữa thì kinh hãi đến mất mật. Hôm qua tỉnh lại, Cửu hoàng tử khóc đứt hơi, đồ ăn vừa nuốt vào đều nôn ra hết.
Ngọc tần nước mắt như mưa, Thuần Minh Đế thương xót vô cùng, vừa dỗ dành ái phi, vừa vỗ về con nhỏ, mãi đến nửa đêm mới yên ổn.
Ông ta hận Thái tử lòng dạ độc ác, Tiểu Cửu chỉ lỡ lời một câu, răn dạy nhẹ nhàng là đủ. Vậy mà Thái tử lại trừng phạt nặng nề như thế, còn mượn cớ làm to chuyện, đến trước mặt các đại học sĩ, suýt chút nữa chỉ thẳng vào mặt mà mắng nhi tử của ông ta vô giáo dục, khiến ông ta mất hết mặt mũi trước quần thần.
Nhưng hôm nay Thái tử thượng triều, dù trong lòng Thuần Minh Đế bất mãn đến đâu, để tránh bị người khác nắm thóp, ông ta vẫn phải cố nén cơn giận, mỉm cười đứng dậy nghênh đón, hỏi han ân cần, ra vẻ là một người chú hiền từ.
Thần vương nhìn chằm chằm vào hoa văn năm móng rồng trên triều phục của Thái tử, cảm thấy chói mắt đến lạ thường.
Toàn bộ Đại Chiêu chỉ có hai người được phép mặc long bào, một là Thuần Minh Đế, người còn lại chính là Thái tử.
Vào thời kỳ đầu khai quốc, hoàng tử và thân vương đều có tư cách mặc áo cổn long. Đến thời Cảnh Hữu Đế, ngoại trừ hoàng đế, tất cả thân vương quận vương đều phải mặc mãng bào. Vì vậy, các hoàng tử như Thần vương hiện giờ chỉ được mặc mãng bào bốn móng. Thế nhưng Thuần Minh Đế lại muốn tỏ ra rộng lượng, đã đặc biệt ban cho Thái tử đặc quyền mặc long bào.
Mà tất cả vinh dự này, vốn dĩ phải thuộc về Thần vương.
Văn võ bá quan lâu ngày không thấy Thái tử, người thì sợ hãi, kẻ thì tò mò. Người thì kinh sợ uy nghiêm của hắn mà không dám nhìn thẳng, kẻ thì trong lòng có quỷ, lo sợ Thái tử sẽ giống như ba năm trước đây, vu oan giá họa, tra xét đến mình.
Lời đồn bên ngoài nói rằng Thái tử chinh chiến ở Bắc Cương là để lập công chuộc tội, nhưng thực tế không phải như vậy.
Trước khi đi, hắn đã đích thân xử lý một đám quan lại tham ô nhận hối lộ, ăn không ngồi rồi. Hành động này vừa là để nhổ bỏ những ung nhọt hại nước hại dân, vừa là để giết gà dọa khỉ, trấn áp các quan lại khác, tránh cho có kẻ dám làm bậy trong thời gian hắn chinh chiến.
Chỉ là những thủ đoạn xử lý năm đó quá tàn khốc, đến nay nghĩ lại vẫn khiến người ta lạnh sống lưng.
Trước đây, khi Thái tử chinh chiến ở xa, mọi người còn có thể thở phào nhẹ nhõm. Giờ hắn hồi kinh, ai nấy đều phải căng thẳng thần kinh trở lại. Chỉ cần thấy hắn chắp tay sau lưng đứng trước hàng quân, khí thế hung hãn uy nghiêm tỏa ra đã khiến người ta không rét mà run.
「Chẳng phải hắn bị trọng thương khó chữa sao? Sao giờ còn có thể đứng đây lành lặn như vậy?」
「Lần này hắn về kinh, không biết bao nhiêu người nữa sẽ gặp họa.」
「Tiên đế anh minh thần võ, nhân từ rộng lượng, văn võ cả triều ai mà không phục? Sao con trai của ngài lại…」
Thái tử lắng nghe những lời xì xào từ khắp nơi vọng đến, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt.
Có những chuyện hắn không cần giải thích nhiều, cũng chẳng buồn giải thích.
Cũng như dân gian đồn đại hắn tàn sát bảy thành Bắc Ngụy, không chừa một ai. Trong số đó, bao người là do tuyết tai, bao người là do dịch bệnh, còn mấy ngàn người mà hắn thực sự hạ lệnh chém giết, đều là những tướng sĩ Ngụy thà chết không hàng.
Bắc Ngụy cực kì hiếu chiến, trăm năm qua gây hấn nhiều lần, xâm phạm biên giới Đại Chiêu. Dù là tiên đế dũng mãnh thiện chiến, cuối cùng cũng phải bỏ mình ở Bắc Cương. Ba năm hắn dẫn binh ở Bắc Cương cũng trải qua vô số trận ác chiến, tướng sĩ Đại Chiêu thương vong thảm trọng, chiến thắng không hề dễ dàng.
Quân không hàng, để lại hậu họa khôn lường.
Hắn không phủ nhận trong xương cốt quả thực có khuynh hướng thô bạo thích giết chóc. Bởi vậy, hành động của hắn thường thiên về cực đoan, đối với tướng sĩ Bắc Ngụy gần như đuổi cùng giết tận, không chừa đường sống. Đương nhiên trong đó cũng có một phần nguyên nhân sức khỏe – hắn không biết mình còn sống được bao lâu.
Chứng đau đầu giày vò hắn ngày đêm, xung quanh là bầy sói rình rập. Vô số đêm đen, cảm giác cận kề cái chết do đau đớn mang lại, còn có dưới làn mưa tên, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, trong đầu hắn đột nhiên có cơn đau dữ dội như kim đâm vào dây thần kinh, khiến toàn thân co giật không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho mũi tên sắc nhọn đâm vào da thịt…
Hắn không muốn chờ đợi nữa, cũng không thể chờ đợi. Hắn có nhiều thời gian để lãng phí và đối phó, cho nên thà trừ hậu họa tận gốc, một lần cho xong.
Đối với địch quân Bắc Ngụy là như vậy, đối với những quan tham ô cũng thế.
Giờ hắn đã trở về, đương nhiên không thể để những kẻ này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Kẻ nào làm quan bất chính, hắn sẽ loại từ từng người .
Kẻ nào làm quan mà không làm việc, cũng không xứng đứng hiên ngang ở triều đình này.
Kẻ nào dễ dàng bị lời đồn dắt mũi, không phân biệt thật giả, đảo lộn thị phi, thì làm sao có thể trông mong họ đem lại chính nghĩa cho dân chúng?
Dù thanh danh hỗn độn, hắn cũng chẳng hề bận tâm.
Ăn xong bữa sáng, Tào Nguyên Lộc dẫn Vân Quỳ đến một gian nhà riêng phía sau điện phụ tìm Yến ma ma học chải đầu.
Yến ma ma là người kỳ cựu trong Đông Cung, trước đây hầu hạ bên cạnh Huệ Cung Hoàng hậu. Bây giờ tuổi cao, bà ấy quản chút tạp vụ không quan trọng ở Đông Cung, một mình ở một gian phòng riêng ở nhà sau, coi như là an hưởng tuổi già.
Hiếm khi có người đến nói chuyện, Yến ma ma vui mừng khôn xiết.
Tào Nguyên Lộc cố ý nhắc: “Đây là cung nữ thị tẩm bên cạnh điện hạ, rất được điện hạ yêu thích.”
Ánh mắt Yến ma ma nhìn Vân Quỳ càng thêm vài phần ngạc nhiên và từ ái.
Vân Quỳ xấu hổ, hai má đỏ bừng, rất muốn giải thích một câu, nhưng lại ngại không dám mở miệng.
Tào Nguyên Lộc còn có việc bận nên đi trước. Vân Quỳ an tâm ở lại khu nhà phía sau, học Yến ma ma chải đầu.
Yến ma ma tuy tuổi cao sức yếu, nhưng hai bên tóc mai bạc trắng lại được chải gọn gàng, quần áo cũng chỉnh tề, trong phòng không thấy một hạt bụi.
Trong lúc trò chuyện mới biết, búi tóc của Huệ Cung Hoàng hậu khi đại hôn với tiên đế chính là do Nhạn ma ma đích thân chải. Sau này khi tham dự các dịp tế tự, cung yến quan trọng, cũng phần lớn là do Yến ma ma làm tóc.
Vân Quỳ nói: “Thái tử điện hạ sinh ra đã đẹp như vậy, vậy thì Huệ Cung Hoàng hậu nhất định là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ.”
Yến ma ma tán đồng lời này, nhưng lại khá bất ngờ vì cô nương nhỏ lại dùng những từ ngữ như vậy để đánh giá Thái tử.
Bà ấy là người hầu hạ Thái tử lớn lên, biết hắn đã mang bệnh nặng từ trong bụng mẹ, tính tình cũng vì thế mà hung bạo thất thường. Người trong cung không ai không kính trọng tránh xa. Những khuê tú thế gia vào cung, đừng nói là thân cận với hắn, dám đường hoàng nhìn hắn cũng chẳng có mấy ai.
Cô nương này thật lợi hại.
Yến ma ma bưng khay sơn son bày đủ loại lược, trâm cài và mão tới. Bà ấy nhìn trái nhìn phải, dứt khoát tháo trang sức, gỡ búi tóc giúp Vân Quỳ, dùng tóc của nàng để dạy.
Mái tóc đen mượt như tơ của thiếu nữ xõa ngang vai óng ả như mây, tôn lên khuôn mặt trắng trẻo trong suốt. Khi búi tóc lên, vành tai mịn màng lộ ra, làn da mỏng manh như ngọc, không tì vết.
Yến ma ma nhìn đôi mắt trong veo như nước hồ thu trong gương, không khỏi cười nói: “Quả nhiên là một mỹ nhân, bảo sao điện hạ lại yêu thích con.”
Vân Quỳ nhỏ giọng giải thích: “Ma ma đừng nghe Tào công công nói bậy. Điện hạ thực ra không sủng ái con nhiều, chỉ giữ con ở bên cạnh hầu hạ thôi. Con cũng rất sợ ngài ấy, nói chuyện cũng phải cẩn thận từng li từng tí…”
Yến ma ma phì cười: “Không thích, có thể giữ con thị tẩm sao?”
Mặt Vân Quỳ đỏ bừng, nhưng cũng ngại không tiện giải thích với ai rằng điện hạ chưa từng chạm vào nàng.
Ngẫm nghĩ kỹ lại, Thái tử điện hạ ngoài việc đêm nào cũng gọi nàng ngủ cùng, lại hôn nàng hai lần, cứu nàng hai lần, hôm qua còn nguyện ý bênh vực nàng trước mặt các hoàng tử, hình như cũng… không có gì khác.
Dù sao thì cũng chỉ là thấy nàng còn trung thành, tạm giữ lại để sưởi ấm giường, đến ngày nào đó thật sự chọc giận hắn, vẫn cứ khó giữ được mạng!
Vân Quỳ nhìn Yến ma ma thuần thục chải đầu, nhỏ nhẹ nói: “Ma ma, người hầu hạ Thái tử nhiều năm, hiểu rõ sở thích và tính tình của điện hạ hơn người khác, có thể chỉ điểm cho con vài câu được không? Sau này con ở trước mặt điện hạ cũng có thể lanh lợi hơn.”
Yến ma ma dưỡng bệnh nhiều năm, đã lâu không hầu hạ ở Thừa Quang Điện. Trong ký ức của bà ấy, Thái tử vẫn là một thiếu niên u uất không vui, giữa lông mày luôn phủ sự âm u rất dày.
Năm ba tuổi, tiên Thái hậu băng hà, Thái tử còn nhỏ tuổi không nói một lời, không uống một giọt nước, quỳ ở linh đường suốt ba ngày.
Năm năm tuổi, trong bữa ăn bị thái giám thân tín nhất hạ kịch độc. Thái tử nôn ra máu cả đêm, suýt chút nữa mất nửa cái mạng, từ đó đôi mắt đen sâu thẳm cảnh giác đề phòng tất cả mọi người.
Năm bảy tuổi vì chứng đau đầu phát tác, sơ ý gi.ết c.hết một người, đêm đó hắn ngồi một mình trong góc điện trống trải, đôi mắt đỏ ngầu nhìn bà ấy nói: “Ma ma, người chết là cô thì tốt biết bao.”
……
Nghĩ đến những chuyện đã qua, Yến ma ma không khỏi đỏ hoe mắt. Bà ấy vừa thương xót hắn cô đơn lẻ loi, bệnh tật giày vò lâu ngày khiến tính tình ngày càng bạo ngược. Vừa mừng vì hắn nghiến răng đi từng bước đến ngày hôm nay, xây dựng thế lực của riêng mình, trừ gian diệt ác cho triều đình, thay tiên đế hoàn thành sự nghiệp còn dang dở. Người xưa nay không gần gũi ai giờ lại có có cô nương hợp ý làm bạn……
Sở thích của người trên không nên nói với người khác, hơn nữa Thái tử tính tình lạnh nhạt, lại tự kiềm chế, đối với bất cứ thứ gì cũng không biểu lộ hứng thú đặc biệt. Cho dù có chút thích thú, thân là trữ quân hắn cũng chỉ có thể giấu kín trong lòng, không dễ dàng để lộ ra trước mặt người khác.
Nhưng Yến ma ma hầu hạ nhiều năm, lại biết một vài chi tiết mà người khác không biết, cũng nguyện ý nói chuyện thêm vài câu với tiểu cô nương này.
“Điện hạ ấy à, thực ra có một sở thích không ai biết.”
Mắt Vân Quỳ sáng lên: “Người nói đi ạ.”
Yến ma ma khẽ cười nói: “Khi điện hạ còn nhỏ, năm nào sinh nhật cũng không chịu ăn mì trường thọ. Ngược lại sẽ ăn chút bánh ngọt điểm tâm, có khi là một viên kẹo hạt thông, có khi là một miếng bánh hoa quế, ăn không nhiều, nhưng ta thấy chắc là ngài ấy thích.”
Vân Quỳ không dám tin: “Điện hạ thích ăn đồ ngọt sao?”
Yến ma ma gật đầu thở dài: “Chỉ là giờ ngài ấy càng lúc càng lớn, chinh chiến khắp nơi, lo lắng nhiều chuyện. Thân thể già yếu này của ta lại chẳng làm nên trò trống gì, đã lâu không hầu hạ trong điện, không biết điện hạ giờ còn thích không.”
Vân Quỳ âm thầm ghi nhớ.
Nàng vốn xuất thân từ Thượng Thiện Giám. Tuy chưa từng cầm thìa nấu nướng, nhưng cũng từng giúp việc bên cạnh đầu bếp làm bánh. Ngày ngày tai nghe mắt thấy, cũng học được vài món ngọt.
Nếu có thể dùng điều này lấy lòng điện hạ, liệu hắn có thể đối tốt với nàng hơn không?
Thả con săn sắt bắt con cá rô, sau này nếu muốn táy máy tay chân với hắn, chắc người kia sẽ không nhỏ mọn như vậy.
Vân Quỳ do dự một lát, lại hỏi: “Ma ma, người có biết bệnh đau đầu của điện hạ không?”
Yến ma ma thở dài: “Điện hạ sinh ra đã khóc lớn hơn những đứa trẻ sơ sinh bình thường. Vốn tưởng là sinh non yếu ớt, hơn nữa Huệ Cung Hoàng hậu khó sinh mà mất, mẹ con có lẽ cũng có linh cảm. Nhưng sau này điện hạ gần như đêm nào cũng khóc, Thái hậu nương nương mời không bao nhiêu danh y cũng không tìm ra nguyên do. Trịnh thái y có vài phương thuốc chữa đau đầu, nhưng điện hạ còn quá nhỏ, không dùng được thuốc, chỉ có thể dùng một chút hương an thần hỗ trợ. Sau này Hà quân y vào cung, lại nói bệnh đau đầu của điện hạ kỳ lạ, không giống bình thường, nhưng vẫn không tìm ra phương pháp chữa trị tận gốc, cứ thế mà kéo dài hai mươi năm……”
Mắt Vân Quỳ ảm đạm, nhớ lại vẻ mặt đỏ ngầu của Thái tử sau khi tỉnh lại đêm qua, không thể tưởng tượng được đó là nỗi đau như thế nào.
Yến ma ma cười nói: “Con cũng không cần quá lo lắng. Điện hạ có chừng mực, lại có thể chịu đựng những điều người thường không thể chịu đựng, sẽ không làm tổn thương người bên cạnh đâu. Nếu không, bà già này còn sống đến ngày hôm nay sao?”
Vân Quỳ rụt cổ, lẩm bẩm: “Đó là do người đức cao vọng trọng, điện hạ đương nhiên quý trọng người. Ngài hung dữ với con lắm.”
Yến ma ma không nhịn được cười, bà sống ngần này tuổi còn chưa từng nghe thấy cách nói như vậy. Người đời đều nói điện hạ lòng dạ độc ác thủ đoạn cay nghiệt, những lời đánh giá khó nghe hơn cũng có, nhưng không ai nói điện hạ “hung dữ”.
Hai người nói chuyện, tay Yến ma ma cũng không ngừng, chớp mắt một cái đã búi cho Vân Quỳ một kiểu tóc nam gọn gàng lưu loát.
Vân Quỳ nhìn mình trong gương, ôi chao, một tiểu lang quân tuấn tú!
Nếu nàng là nam nhi, dung mạo này cũng không kém mấy vị hoàng tử trong cung là bao.
Yến ma ma ngơ ngẩn nhìn nàng một lát, cảm thấy khi nàng tạo kiểu tóc nam này có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra giống ai.
Vân Quỳ học nghiêm túc nửa ngày, sau đó đến thẳng thiện phòng, định làm một món điểm tâm lấy lòng Thái tử, không ngờ Tư Trướng cũng ở đó.
Tư Trướng vẫn chưa được Thái tử triệu kiến, trong lòng nóng nảy, nghĩ mấy ngày nay trời lạnh, chi bằng tự tay làm một bát canh ấm mang đến Thừa Quang Điện, may ra còn có cơ hội lộ diện trước mặt Thái tử.
“Ngươi đến đây làm gì?” Tư Trướng nhìn chằm chằm nàng.
Vân Quỳ nhìn quanh: “Thèm đồ ăn, đến tìm chút đồ ngọt ăn.”
Tư Trướng không vui nói: “Ngươi cũng thèm quá rồi đấy. Bao nhiêu đồ ăn phong phú mỗi ngày của điện hạ đều vào bụng ngươi hết, vậy mà ngươi còn cố ý đến thiện phòng tìm điểm tâm. Ngươi không nhìn xem mình béo lên bao nhiêu rồi à.”
Vân Quỳ cúi đầu xuống theo ánh mắt của nàng ta thì thấy bộ ng.ực căng tròn của mình hình như thật sự đầy đặn hơn trước.
Nhưng nên phản bác vẫn phải phản bác: “Ngươi hiểu cái gì, đây gọi là châu tròn ngọc sáng. Cũng không nghĩ xem sao nó lại đầy đặn hơn, ngươi đang nghi ngờ năng lực của Thái tử điện hạ à?”
Tư Trướng ngẩn người một hồi mới hiểu ý nàng, mặt lập tức đỏ bừng: “Ngươi… ngươi đúng là không biết xấu hổ!”
“Cũng không hẳn.” Vân Quỳ cười vỗ vai nàng ta: “Hai ta thân nhau như vậy, đương nhiên là có gì thì nói thẳng. Ở trước mặt Thái tử điện hạ, ta vẫn rất xấu hổ.”
Tư Trướng: “……”
Nguyên liệu trong thiện phòng phong phú. Vân Quỳ thấy vài củ năng tươi, định chuẩn bị làm món bánh củ năng sữa tươi không bao giờ làm sai cho Thái tử.
Củ năng băm nhỏ thành bùn, đổ sữa tươi và bột mì vào khuấy đều. Nhưng khuấy đi khuấy lại, ánh mắt Vân Quỳ lại bay đến trước ngực mình.
Đúng là đầy đặn hơn nhiều… chắc tại dạo này nàng ăn quá ngon.
Chỉ là không biết Thái tử điện hạ có phát hiện ra không.
Đã lâu rồi hắn không chạm vào chỗ này của nàng. Ngoại trừ lần trúng hợp hoan tán có xoa bóp kỹ càng ra, sau này dù hai người nằm cùng giường, hắn cũng chỉ lạnh nhạt nằm bên cạnh, thỉnh thoảng ôm nàng một chút, cực kỳ kiềm chế.
Hắn thật sự… phải kiềm chế đến vậy sao?
Vừa nghĩ vẩn vơ như vậy, tai Vân Quỳ hơi nóng lên, một khát vọng khó tả từ đáy lòng dâng lên.
Đã nói là giữ giới sắc, lại hỏng rồi.
Thì ra nàng không chỉ muốn thân thể hắn, còn muốn hắn thử lại của nàng……
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.