🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nghe thấy tiếng nàng, khóe mắt Thái tử không khỏi giật giật.

Câu “làm lại lần nữa” trong lòng nàng, có phải là ý hắn nghĩ không?

Hắn không triệu kiến vài ngày, nàng cũng yên tâm thoải mái ở lì trong phòng của mình, nửa tháng qua không hề bước chân vào Thừa Quang Điện một bước.

Không phải nàng rất thân với Tào Nguyên Lộc sao? Vậy mà chưa từng nghĩ đến việc nhiều lời hỏi một câu nguyên do, mỗi ngày vẫn cứ ăn ngủ như thường.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thái tử không khỏi lạnh lẽo, quay sang Tào Nguyên Lộc nói: “Ngươi gọi nàng đến làm gì?”

Tào Nguyên Lộc vội vàng kiếm cớ: “Đức Thuận bị nô tài phái đi Phủ Nội Vụ rồi, Thừa Quang Điện thiếu người, nô tài sợ hầu hạ không chu đáo nên mới tự chủ mời Vân Quỳ cô nương đến.”

「Nô tài đi mời người, ngài có ngăn cản câu nào đâu!」

Vân Quỳ buồn bã cúi đầu.

「Hóa ra điện hạ căn bản không hề nghĩ đến việc gọi ta vào hầu hạ, uổng công ta mừng hụt một phen.」

Ánh mắt Thái tử khẽ lóe lên.

Vui mừng ư?

Hắn khẽ nhếch môi, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi có thể làm gì?”

Vân Quỳ: “Nô tỳ…”

「Ta có thể thị tẩm mà!」

Ánh mắt Thái tử khẽ tối lại, lồng ng.ực tựa như bị bàn tay nhỏ bé mềm mại kia cào nhẹ một cái. Một cơn ngứa ran tinh tế xuất hiện lan tỏa trong huyết mạch, thậm chí hắn còn cảm nhận được nơi nào đó trên cơ thể âm ỉ nóng lên, gần như không thể kiềm chế.

Hắn khẽ cụp mắt xuống, giọng điệu bình thản không gợn sóng: “Đêm nay cô phải xuất cung, ngươi đi theo đi.”

Vân Quỳ mặt đầy kinh hỉ: “Xuất… xuất cung?”

「Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, ngoài cung chẳng phải rất náo nhiệt sao! Ta có thể đi dạo phố ngắm đèn hoa rồi!」

Từ đầu tháng giêng đến nay, Thuần Minh Đế giận dữ lôi đình, trừng trị không ít quan lại, ngay cả nhà Quốc cữu, tâm phúc một thời của hoàng đế cũng bị xét nhà tước vị. Thậm chí còn lan truyền chuyện xấu của Thế tử Ninh Đức Hầu và phi tần. Cung nhân nhìn mặt đoán ý, cũng biết không nên trương đèn kết hoa ăn mừng rầm rộ vào lúc này. Bởi vậy, Thái Hòa Môn và Ngự Hoa Viên vốn náo nhiệt tưng bừng những năm trước đều không tổ chức hội hoa đăng.

Nhắc đến xuất cung, Thái tử thấy đôi mắt hạnh long lanh của thiếu nữ ánh lên vẻ rạng rỡ, đôi môi anh đào khẽ cong lên, nụ cười tươi tắn như hoa, đặc biệt là bộ váy hải đường đỏ thắm này càng tôn lên làn da trắng như tuyết, cổ ngọc như sứ.

Hoạ thuỷ này nghênh ngang khắp nơi, không biết sẽ thu hút bao nhiêu ánh mắt. Mà hắn vốn định cải trang ra ngoài, không muốn gây sự chú ý của dân chúng.

Thái tử nhíu mày nói: “Cô có công việc, chỉ cần trang phục đơn giản là được, bộ đồ của ngươi… quá lòe loẹt.”

Vân Quỳ sờ sờ búi tóc tai thỏ bên tai, lại nhìn bộ váy áo bình thường nhất này, sao lại lòe loẹt chứ?

Thái tử: “Xuống chuẩn bị đi.”

「Nhưng ta cũng không có y phục nào thích hợp để mặc khi xuất cung cả.」

Vân Quỳ trở về phòng ngủ, lục tung rương tìm quần áo, nhưng nàng đã vào cung từ năm mười tuổi, từ đó chưa từng bước chân ra khỏi Tử Cấm Thành nửa bước. Trong rương phần lớn đều là cung phục do Phủ Nội Vụ thống nhất may từ khi nàng nhập cung, còn có vài bộ là y phục Hoàng hậu ban thưởng trước đây, nhưng Thái tử điện hạ lại chê lòe loẹt…

Đang định chọn một bộ đồ cũ mặc tạm, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, là Lan Tú – người hầu hạ ở Thừa Quang Điện.

Lan Tú dẫn theo một cung nữ, bưng một chồng y phục dày cộm đi vào: “Đây là y phục Thái tử điện hạ ban thưởng cho cô nương. Có mấy bộ là Phủ Nội Vụ chuẩn bị cho các cung nữ thị tẩm, còn bộ này, điện hạ hạ lệnh nói là để cô nương mặc khi xuất cung tối nay.”

Vân Quỳ ngạc nhiên nhận lấy, đợi người đi khỏi, nàng nâng lên giường trải từng bộ một ra, có đến sáu bộ y phục!

Trong đó có bốn bộ áo ấm dày dặn mặc mùa đông, hai bộ mỏng hơn một chút, đầu xuân có thể mặc.

Nàng tỉ mỉ xem xét, bộ váy áo xuất cung kia tuy là màu cánh sen nhạt thanh tao, hoa văn lại là hoa trà thêu chìm bằng chỉ bạc. Những bộ còn lại đều là chất liệu thượng hạng, màu tím tử đằng, màu xanh lam sẫm, màu vàng đỏ, màu xanh tuyết, năm màu rực rỡ, khiến người ta hoa cả mắt.

Khó có cơ hội xuất cung, nàng còn tưởng rằng chỉ có thể mặc bộ đồ rách nát ra ngoài, không ngờ Thái tử điện hạ cũng rất hiểu ý nàng.

Vân Quỳ thay bộ váy áo màu cánh sen nhạt, vui vẻ đi đến ngoài Đông Hoa Môn, từ xa đã thấy một chiếc xe ngựa gỗ mun lộng lẫy trang nghiêm lặng lẽ dừng trong màn đêm.

Hai con tuấn mã toàn thân đen bóng như mun, bốn góc xe ngựa treo những chiếc đèn lồng lục giác lưu ly tinh xảo lộng lẫy. Trong đêm tối, chuông đồng hình đầu thú tựa như những con mãnh thú đang ẩn mình, dường như cũng nhiễm phong thái trầm lạnh uy nghiêm của chủ nhân.

Vân Quỳ ngập ngừng không dám tiến lên.

Tào Nguyên Lộc bước tới cười nói: “Cô nương lên xe đi, điện hạ đang đợi cô nương trong xe.”

Vân Quỳ ngạc nhiên: “Nô tỳ cũng lên xe ngựa?”

Nàng có thân phận gì mà ngồi chung xe ngựa với Thái tử chứ?! Nàng còn tưởng mình phải đi bộ theo xe suốt đường cơ.

Tào Nguyên Lộc giơ tay cười nói: “Mời cô nương.”

Lúc này Vân Quỳ này mới cẩn thận lên xe, vén tấm màn gấm màu xanh đen thêu vân lên, thấy Thái tử ngồi trên nệm mềm nhắm mắt dưỡng thần. Hắn mặc bộ cẩm bào màu đen tuyền ánh kim, thắt đai ngọc đen, gương mặt lạnh lùng, quý khí bức người.

Tiếng chuông đồng thanh thúy vang lên, xe ngựa chậm rãi lăn bánh về hướng phố chính.

Vân Quỳ nhẹ tay nhẹ chân ngồi gần lại, ánh mắt rơi vào những vòng tròn thêu chỉ vàng trên tay áo hắn.

「Đã bảo là không phô trương trên phố mà? Ngài thì mặc một thân gấm vóc lộng lẫy, lại bắt ta mặc đồ thanh tao thế này, chẳng lẽ sợ ta lấn át phong thái của ngài sao?」

「Nhưng thấy ngài tặng ta nhiều xiêm y đẹp như vậy, ta miễn cưỡng tha thứ cho ngài vậy.」

「Phải nói là mấy ngày không gặp, điện hạ dường như lại tuấn tú hơn nhiều rồi.」

「Chỉ không biết kỹ thuật có tiến bộ hay không…」

「Nếu lại như trước kia chỉ biết đấu đá lung tung, khiến trẫm không thoải mái, trẫm sẽ không sủng ái ngươi nữa đâu.」

Thái tử: “…”

Xe ngựa chậm rãi tiến vào phố xá, bên tai bắt đầu vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt. Tiêng người bán hàng rao mời, tiếng trẻ con nô đùa, đầu ngón tay khẽ vén màn xe, ánh đèn sáng rực rỡ lập tức tràn vào.

Đã sáu bảy năm nàng chưa từng ra khỏi cung, mọi thứ trước mắt đối với nàng đều là niềm vui bất ngờ sau bao ngày xa cách.

Thái tử khẽ mở mắt, thấy bóng lưng nhỏ bé của nàng đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ váy màu cánh sen nhạt lay động theo nhịp xe, im lặng đổ bóng dưới ánh nến vàng nhạt. Những đóa hoa trà thêu chỉ bạc ẩn hiện, tựa như một bức tranh tĩnh mịch trải dưới ánh trăng.

Vân Quỳ dường như cảm nhận được có ánh mắt rơi trên lưng, nàng vội quay người lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt sâu như vực thẳm của Thái tử.

Trong khoảnh khắc đó, tim nàng như lỡ một nhịp.

Vân Quỳ chợt lắp bắp, thấy hắn dường như đang nhìn y phục của mình, nàng hỏi: “Điện hạ, những bộ y phục kia là ngài tự tay chọn sao?”

Thái tử khẽ cụp mắt xuống: “Ngươi nghĩ gì vậy?”

Vân Quỳ: “… Dạ.”

Nàng lắng nghe tiếng ồn ào bên ngoài cửa sổ ngày càng gần, hỏi: “Đêm nay điện hạ xuất cung để làm gì?”

Thái tử nhàn nhạt đáp: “Công vụ.”

Vân Quỳ hỏi: “Vậy nô tỳ phải đi theo điện hạ suốt sao?”

Thái tử: “Ngươi nói xem?”

Thấy nàng cúi đầu mím môi, Thái tử lên tiếng: “Sao, ngươi không đi theo hầu hạ cô, còn muốn tự mình đi chơi à?”

Vân Quỳ vội nói: “Nô tỳ tuyệt đối không có ý đó.”

Ngón tay Thái tử khẽ gõ nhẹ lên đầu gối: “Ngươi muốn đi xem đèn?”

Đêm giao thừa lúc rời khỏi Triều Dương Điện, nàng đã thầm than trong lòng, nói không thấy pháo hoa và đèn trời ở Thái Hòa Môn nữa, xem ra nàng là người thích xem đèn và thích náo nhiệt.

Đêm nay hắn cải trang đi tuần, dẫn theo nàng cũng không tốn công.

Vân Quỳ vui vẻ gật đầu: “Nô tỳ mang theo bạc, còn muốn mua chút đồ, có được không ạ?”

Thái tử: “Ngươi muốn mua gì?”

Thấy hắn không thẳng thừng từ chối, Vân Quỳ lập tức tươi cười rạng rỡ: “Đương nhiên là mua chút đồ của con gái rồi.”

「Đương nhiên là mua ít đồ con gái thích xem!」

Như son phấn, trâm cài và những đồ trang sức. Trước đây Hoàng hậu cũng ban thưởng không ít, chất lượng trong cung dĩ nhiên không thua kém bên ngoài, huống chi Thái tử thích sự thanh tao, những thứ son phấn hương liệu kia nàng cực ít dùng đến. Khó khăn lắm mới có dịp xuất cung, tất nhiên là mua mấy quyển thoại bản nàng thích nhất rồi.

「Quan trọng nhất là mua thêm chút đồ tham khảo để cùng Thái tử điện hạ thảo luận chuyện âm dương gi.ao h.oan, hắc hắc!」

Thái tử nắm chặt tay, vẻ mặt có chút không tự nhiên: “Ngươi muốn mua… thoại bản?”

Vân Quỳ cười gượng: “Vậy mà ngài cũng đoán ra?”

「Ngài vẫn còn đơn thuần lắm, Thái tử ca ca ạ.」

Ánh mắt Thái tử khẽ tối đi.

Nàng luôn thầm gọi hắn bằng những danh xưng kỳ lạ, trước đây gọi hắn là đại ca, Diêm Vương sống, thậm chí còn dám tự xưng là trẫm, Thái tử đều không so đo gì với nàng.

Chỉ riêng tiếng “Thái tử ca ca” này, hắn nghe mà tin ngứa ngáy, tựa như bị một chiếc lông vũ mềm mại khẽ lướt qua.

Hắn kìm nén cảm xúc mờ ám trong đáy mắt, nói: “Thoại bản là sách cấm trong cung, ngươi xem từ đâu vậy?”

Vân Quỳ thật thà khai: “Bên trên nhắm một mắt mở một mắt, quản lý không nghiêm, thường có cung nữ nhờ tiểu thái giám đi mua đồ xuất cung mua về, ta cũng mượn người khác xem thôi.”

Sợ hắn không cho phép, nàng vội nói thêm: “Không chỉ mình ta xem đâu, mua về mọi người chuyền tay nhau đọc, một truyền mười, mười truyền trăm, có khi đến tay ta đã thành một đống giấy rách rồi.”

Tị hoả đồ cũng tương tự.

Thái tử lại tỏ thái độ việc công xử theo phép công: “Đã là sách cấm trong cung, cô cũng không tiện phá lệ cho ngươi.”

Vân Quỳ hơi giận, nghĩ đến việc mình đang có chuyện muốn nhờ người ta nên nàng lại bày ra vẻ mặt tươi cười: “Vậy hay là điện hạ mua giúp ta đi! Trong cung cấm là cấm bọn hạ nhân chúng ta, nếu điện hạ muốn mua, ai dám quản ngài?”

Thái tử khẽ cười nhạo một tiếng: “Ngươi cũng thật lanh lợi.”

Vân Quỳ mạnh dạn xích lại gần hắn, nháy mắt tinh nghịch: “Điện hạ mua về, cho nô tỳ mượn xem hai ngày thôi, nô tỳ học được rồi mới có thể phân ưu cho điện hạ được chứ.”

Biết rõ nàng nói năng mập mờ, lại thêm vẻ mặt nịnh nọt, Thái tử vẫn vô thức dời mắt đi, phân phó vài câu ra ngoài.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại trong một con hẻm ở cuối phố chính, xuống xe không xa chính là thư trai lớn nhất kinh thành – Cầu Tri Trai.

Thái tử liếc mắt ra hiệu cho Tào Nguyên Lộc đang mặc thường phục, Tào Nguyên Lộc lập tức đưa cho Vân Quỳ một túi tiền.

Vân Quỳ kinh ngạc nhận lấy túi bạc căng phồng.

Thái tử nhàn nhạt nói: “Đã là cô mua, tất nhiên không có lý do gì để ngươi phải tốn kém.”

Vân Quỳ vui mừng nhảy cẫng lên: “Đa tạ điện hạ!”

Thái tử lại ra lệnh cho Đức Thuận: “Đi giúp nàng mang lên xe.”

Vân Quỳ: … Mang?

Điện hạ tưởng nàng định mua bao nhiêu, mà lại dùng đến chữ “mang” vậy?

Nhưng Thái tử điện hạ đã lên tiếng, lại còn cho tiền, nàng cũng không khách sáo nữa!

Đến Cầu Tri Trai, Vân Quỳ tiến thẳng đến khu vực thoại bản, mua hết những quyển đang thịnh hành rồi lặng lẽ gọi chưởng quầy ra một bên.

Chưởng quầy từng trải nhiều, thấy nàng mặt đỏ ửng, ngượng ngùng e lệ, bèn đoán ra ý định. Hơn nữa thấy cô nương này hào phóng, ông ta trực tiếp mang bảo vật quý giá nhất ra.

Vân Quỳ lật thử hai trang, suýt chút nữa rớt cả cằm, có đến cả trăm tư thế! Hơn nữa còn rõ ràng hơn mấy quyển sách nhỏ rách nát trước đây nàng xem nhiều!

Chưởng quầy vỗ ngực đảm bảo: “Cô nương yên tâm, có bảo vật quý giá nhất này của ta, nhất định sẽ khiến cô nương và lang quân cầm sắt hài hòa, phiêu phiêu dục tiên.”

Vân Quỳ vung tay: “Mua!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.