🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thái tử thu hết vẻ bi thống và hối hận trên gương mặt Thịnh Dự vào đáy mắt, đồng thời cũng nghe rõ mồn một những hồi ức sâu kín trong lòng ông ấy.

Vốn dĩ hắn không bao giờ đồng cảm với sự hối tiếc muộn màng, cũng chẳng tin rằng nhiều yêu thương sẽ bù đắp nổi những tổn thương đã gây ra.

Đối với Thích thị, đó là cái giá của sinh mệnh, là vô vàn ánh mắt lạnh lùng và lời lẽ cay nghiệt.

Còn với Vân Quỳ, đó là nỗi đau mất mẹ, là cảnh ăn nhờ ở đậu chịu đủ mọi đắng cay tủi nhục, là những ngày lang thang đầu đường xó chợ đói khát, là mười mấy năm trời cô độc không nơi nương tựa.

Tuy nhiên những trải nghiệm mà Thịnh Dự đã trải qua trong những năm qua cũng không thể đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu một mình ông ấy.

Nếu năm xưa không thất bại ở Lang Sơn, ông ấy vẫn là Võ Trạng nguyên trẻ tuổi đầy khí phách, được phong hầu bái tướng, tiền đồ xán lạn.

Nếu những năm qua Thuần Minh Đế không ra tay tàn độc, đuổi cùng giết tận, thì ông ấy và Thích thị cũng đã không lỡ dở hết lần này đến lần khác.

Nhưng dù có bao nhiêu bất đắc dĩ, sai lầm vẫn là sai lầm.

Ánh mắt Thái tử lạnh lẽo: “Nếu năm xưa Thịnh tướng quân kiên trì tìm kiếm, chưa chắc đã không tìm được. Cũng không đến nỗi để mẹ con Thích thị phải chịu đựng bao nhiêu khổ ải.”

Thịnh Dự khép mắt lại, cơn đau dữ dội như tảng đá lớn đè nặng lên ngực, cổ họng nghẹn ứ những tiếng nấc nghẹn ngào: “Nàng cứu ta khỏi cơn nguy khốn, ta lại phụ nàng… Kẻ đáng chết là ta, năm xưa đáng lẽ ta phải chết rồi, nàng vô tội biết bao, lại vì ta mà mất…”

Thái tử chưa từng gặp Thịnh Dự của hai mươi năm trước, nhưng cũng từng nghe người khác kể về những chiến tích của ông ấy.

Võ Trạng nguyên mười tám tuổi, tay cầm trường thương, chí khí ngút trời, tuổi trẻ hăng hái.

Tuy nhiên hơn hai mươi năm trôi qua, tóc mai người đàn ông đã điểm sương, người mang đầy thương tích, chịu đủ mọi tra tấn, u uất cả một đời. Giữa đôi lông mày luôn phủ một tầng u ám nhàn nhạt, không còn khí phách dâng trào như ngày xưa.

Giờ phút này ở trước mặt hắn, người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh tự chủ đang bị cơn bi thống và hối hận khôn nguôi càn quét, gương mặt gần như vặn vẹo đến mức tan nát.

Thái tử im lặng hồi lâu, thở dài: “Hối hận, day dứt bao nhiêu cũng vô ích, Thịnh tướng quân hãy nhìn tiếp về phía trước.”

Thịnh Dự nắm chặt cuốn hồ sơ trong tay, hết lần này đến lần khác vu.ốt ve dòng chữ “Tháng tư, năm Trinh Ninh thứ năm, hạ sinh một nữ nhi”, đầu ngón tay vì dùng sức mà run rẩy trắng bệch.

“Điện hạ có thể cho thần biết, con gái thần… hiện giờ ở đâu, sống có tốt không?”

Thái tử trầm ngâm đáp: “Mười một tuổi nàng nhập cung, hiện đang làm việc ở Đông Cung.”

Hốc mắt Thịnh Dự đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào: “Thần có thể gặp con bé không?”

Thái tử: “Nếu nàng không chịu nhận ngươi thì sao?”

Thịnh Dự cười khổ: “Cả đời này vi thần hổ thẹn với Tiên đế, hổ thẹn với điện hạ, cũng hổ thẹn với mẹ con các nàng, chỉ còn lại cái mạng hèn này. Điện hạ giúp vi thần tìm lại con gái, thần không biết lấy gì báo đáp, chỉ nguyện dốc hết xương máu, vì điện hạ giữ vững giang sơn xã tắc, khom mình hết lòng, máu chảy đầu rơi. Còn về phần con bé, cho dù con bé có chịu nhận vi thần là phụ thân hay không, thân thích bạn bè của vi thần đều đã qua đời, không còn vướng bận điều gì, dưới gối chỉ có một mụn con này. Tất cả những gì vi thần có được trong đời, vinh hoa phú quý, quyền thế tôn vinh, đều chỉ để lại cho một mình con bé, nhất định sẽ bảo vệ con bé một đời an ổn vô ưu.”

Thái tử cụp mắt, mân mê chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay: “Ý của Thịnh tướng quân, cô sẽ chuyển lời.”

Thịnh Dự cúi đầu tạ ơn: “Vi thần tạ ơn điện hạ.”

Thái tử nói: “Chuyện đã đến nước này, Thịnh tướng quân cũng không cần quá đau buồn. Suy cho cùng, nếu năm xưa Thuần Minh Đế không ra tay tiêu diệt những người đối lập, đuổi cùng giết tận, thì ngươi và Thích thị cũng đã không rơi vào cảnh ngộ như ngày hôm nay.”

Thịnh Dự nhớ lại những năm tháng bốn bề đón địch, thậm chí đến tận bây giờ, Thuần Minh Đế vẫn không chịu buông tha. Ngực ông ấy như bị lửa đốt, vừa đau đớn lại vừa căm hận.

Thái tử lấy một phong thư từ ngăn bí mật ra, đưa cho ông ấy: “Ba năm qua cô chinh chiến ở Bắc Cương, một là để thu hồi lãnh thổ, rửa mối nhục trước đây, báo thù năm xưa đại quân bị tiêu diệt ở Lang Sơn. Hai là để điều tra rõ chân tướng bại trận đó.”

Thịnh Dự kinh ngạc: “Chân tướng?”

Sắc mặt Thái tử lạnh lùng: “Thịnh tướng quân còn nhớ Chiêu Dũng tướng quân Phùng Ngộ không?”

Thịnh Dự đương nhiên nhớ rõ người này. Năm xưa Phùng Ngộ và ông ấy phục vụ dưới trướng Tiên Đế, tuy quan niệm tác chiến bất đồng, nhưng cũng từng kề vai chiến đấu, đồng sinh cộng tử.

“Vi thần nhớ. Năm xưa trong trận chiến Lang Sơn, ông ta chết giữa loạn quân, lẽ nào có gì đáng nghi sao?”

Thái tử nói: “Hai năm trước, cô bắt sống được một viên tướng Bắc Ngụy ở Bắc Cương. Hắn ta nói với cô rằng, trong trận chiến ở Lang Sơn năm xưa, có kẻ đã ngấm ngầm tiết lộ lộ trình hành quân và kế hoạch bố trí của quân ta cho đại tướng Hô Diên Liệt của Bắc Ngụy. Vì vậy Bắc Ngụy mới có thể dựa vào địa hình có lợi, bày mau phục trùng trùng điệp điệp ở Lang Sơn, bao vây Tiên đế và năm vạn tinh binh trong sơn cốc, rồi dùng mưa tên bắn giết.”

Hai mươi mấy năm đã trôi qua, nhớ lại cảnh tượng xác nằm khắp nơi ở Lang Sơn năm xưa, khoé mắt Thịnh Dự vẫn như muốn nứt ra, lồng ng.ực phập phồng khó tả.

Vô số mũi tên nhọn dày đặc tràn qua như châu chấu, cả sơn cốc bao trùm mùi máu tanh nồng nặc. Bọn họ liều chết chiến đấu với quân địch, giao chiến không ngừng nghỉ, mới có thể hộ tống Tiên đế mở được một con đường máu, cố gắng hết sức xông khỏi vòng vây. Nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu được tính mạng của Tiên đế.

Thịnh Dự nghiến răng ken két: “Hóa ra là trong quân ta có nội gián, kẻ đó là Phùng Ngộ?”

Thái tử gật đầu: “Đúng vậy.”

Thịnh Dự nghĩ đến năm xưa bản thân cũng từng ăn ngủ cùng Phùng Ngộ, vậy mà chưa từng phát hiện ra sự khác thường của ông ta. Không ngờ ông ta lại là một tên tiểu nhân thông đồng với địch, bán nước cầu vinh!

Ông ấy nắm chặt hai tay thành quyền, nghiến răng hỏi: “Hiện giờ Phùng Ngộ ở đâu?”

Thái tử đáp: “Ông ta không vì vậy mà ở lại Bắc Ngụy, phong vương bái tướng, mà lại ẩn náu ở Đại Chiêu. Mấy năm nay cô vẫn luôn tìm kiếm tung tích của ông ta, cũng chỉ đến năm nay mới vô tình phát hiện ra, hóa ra kẻ này không những không chết, mà còn thay tên đổi họ, ở lại kinh thành nhậm chức. Đây chính là mục đích cô mời Thịnh tướng quân hồi kinh vào Cẩm Y Vệ.”

Thịnh Dự nhíu chặt mày: “Ông ta nhậm chức ở Cẩm Y Vệ?”

Thái tử nói: “Mấy ngày Thịnh tướng quân hồi kinh, có lẽ vẫn chưa gặp ông ta.”

Thịnh Dự đột nhiên nhớ đến một người mười mấy năm trước gần như xuất hiện một cách bất ngờ: “Là cái tên Chỉ huy Cẩm Y Vệ Lư Túc rời kinh chấp hành công vụ?”

Thái tử cười lạnh: “Chỉ sợ không phải ông ta rời kinh làm việc công, mà là cố ý tránh mặt tướng quân, không dám gặp mặt.”

Hai mắt Thịnh Dự đỏ ngầu, lồng ng.ực bị ngọn lửa giận dữ thiêu đốt, hận không thể lập tức lôi kẻ đó ra hỏi cho rõ ràng.

Lúc này, Tần Qua ở ngoài xin yết kiến, nói là có việc quan trọng bẩm báo.

Thái tử đã nói hết chuyện của Phùng Ngộ cho Thịnh Dự, nên cũng không còn gì phải giấu giếm, trực tiếp nói: “Vào bẩm báo đi.”

Tần Qua bước vào, nhìn thấy vẻ mặt đầy phẫn nộ và uất hận của Thịnh Dự, trong lòng đoán được vài phần, lập tức chắp tay: “Bẩm điện hạ, thuộc hạ đã điều tra ra, gần đây Lư Túc chưa từng rời kinh, mà đang ở chùa Bàn Nhược chuẩn bị các việc cho lễ tắm Phật vào ngày mùng tám tháng tư của bệ hạ.”

Thịnh Dự nắm chặt hai tay thành quyền, lập tức muốn hành động: “Người này xin giao cho vi thần điều tra, thần nhất định sẽ làm rõ chân tướng năm xưa, báo cáo lại với điện hạ và Tiên đế!”

Thái tử trầm ngâm giây lát, nói: “Mùng tám tháng tư là sinh thần của nàng. Vào ngày lễ tắm Phật, cô sẽ đưa nàng cùng đến chùa Bát Nhã. Thịnh tướng quân là Chỉ huy đồng tri Cẩm Y Vệ, tất nhiên phải đi theo hộ giá, đến lúc đó sẽ có thể nhìn thấy nàng.”

Ngực Thịnh Dự khẽ run lên, giờ phút này tất cả sự kích động lại hóa thành một nỗi đau âm ỉ, nặng trĩu.

Ông ấy hít sâu một hơi, chắp tay tạ ơn, ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Điện hạ có thể cho vi thần biết, tên của con bé là gì không?”

Tần Qua mím môi nhìn ông ấy, hiếm khi lẩm bẩm trong lòng vài tiếng.

[Hỏi đi, hỏi một câu sẽ không lên tiếng.]

[Ngài vội vã muốn làm quốc trượng, điện hạ còn muốn giữ chút dáng vẻ chủ tử thêm vài ngày nữa.]

Thái tử: “…”

Từ khi nào đám thủ hạ của hắn lại lắm lời như vậy!

Thái tử dời mắt đi, giọng điệu nhàn nhạt: “Sau này nếu có cơ hội, Thịnh tướng quân tự mình hỏi nàng đi.”

Thịnh Dự đành phải tạm gác lại.

Trong vòng một ngày, liên tiếp nghe được hai tin tức chấn động lòng người, tâm trạng của ông ấy mãi không thể bình tĩnh lại.

Từ Đông Hoa Môn ra khỏi Đông Cung, rồi men theo con đường ra khỏi hoàng thành, phố chính vẫn náo nhiệt như bao nhiêu năm qua.

Ông ấy lang thang một mình trên con phố đông đúc, từng cảm thấy mình chẳng còn gì, đáng lẽ phải theo Tiên đế về nơi chín suối từ hai mươi năm trước rồi.

Thế nhưng Thái tử bệnh tật triền miên, chưa thể thuận lợi đăng cơ. Binh sĩ năm xưa ở Lang Sơn cửu tử nhất sinh, những người sống sót cũng bị đuổi cùng giết tận. Bây giờ gian thần nắm quyền, trung lương mai một, chí lớn hào hùng, tha thiết báo đáp đất nước năm xưa đã trở thành trò cười. Xuống cửu tuyền, ông ấy còn mặt mũi nào mà gặp lại Tiên đế?

Mấy năm nay sống tạm, không có ngày nào là không hoảng sợ, mỗi phút đều là dày vò. Ông ấy vốn nghĩ không muốn liên lụy đến người khác, tự cho là mình thông minh không toàn tâm toàn lực đi tìm bà ấy, khiến bà ấy phải trả một cái giá quá đắt, để con gái của họ lưu lạc bên ngoài, chịu mọi tủi nhục…

Ông ấy không xứng làm bề tôi, không xứng làm nam nhi, không xứng làm cha.

Tiếng rao hàng không ngừng vang lên bên tai, trẻ con nô đùa đuổi nhau bên đường, tay nắm chặt những chiếc kẹo hồ lô và chong chóng nhỏ, miệng bi bô gọi “Cha ơi, con muốn cái này! Mẹ ơi, con muốn cái kia!”

Ông ấy nhớ tới những khổ sở mà Thích thị đã phải chịu đựng bao năm, nhớ đến đứa con gái của mình, sinh ra đã không có tình thương của cha mẹ. Nàng mang tiếng là con ngoài giá thú, ăn nhờ ở đậu, không biết sẽ phải chịu đựng ức hiếp thế nào? Những đứa trẻ bình thường chỉ cần nũng nịu làm nũng là có thể nhận được món quà yêu thích, còn con gái ông ấy thì chẳng có gì cả. Tuổi còn nhỏ mà đã phải lo toan cuộc sống, lang thang đầu đường xó chợ, tranh giành miếng ăn với lũ ăn mày…

Nếu có thể sớm tìm được mẹ con họ, với bổng lộc của mình, ông ấy cũng có thể cho họ cuộc sống ấm no. Con đường phía trước dù có hiểm nguy đến đâu, dù phải đánh đổi cả tính mạng, ông ấy cũng nhất định sẽ bảo vệ mẹ con họ chu toàn…

Cũng may là trời còn có mắt, nên đã cho ông ấy cơ hội để bù đắp.

Ông ấy nhìn những cửa hàng tơ lụa và tiệm trang sức bên đường, nhớ ra mấy ngày nữa là sinh nhật mười bảy tuổi của con gái. Ông ấy nên mua cho nàng chút quà gặp mặt và quà sinh nhật, không biết là nàng thích gì.

Con gái thường thích cái đẹp, chắc hẳn đều thích son phấn. Sau này ông ấy nhất định không thể để nàng thiếu thốn, trâm cài, vòng ngọc, xiêm y lụa là cũng phải đầy đủ.

Phủ đồng tri vẫn là căn nhà của ông ấy ở kinh thành hai mươi năm trước. Chỉ cần quét dọn, sửa sang qua loa là có thể ở tạm. Nhưng nàng nhất định sẽ về nhà, nhà cửa không thể qua loa có lệ như vậy được. Con gái phải có khuê phòng riêng, giường bạt bộ, ghế quý phi, bàn trang điểm, những thứ này đều phải chuẩn bị. Tủ đa bảo cũng không thể để trống, phải bày những đồ trang trí mà con gái thích. Nếu con bé thích đọc sách, văn phòng tứ bảo cũng không thể thiếu…

Trước đây ông ấy làm chức ngũ phẩm thiên hộ, giờ là quan tam phẩm. Một mình không chi tiêu gì nhiều, những năm qua cũng đã tích lũy được không ít bạc. Hy vọng là nàng sẽ không chê ông ấy vô dụng.

Chê cũng không sao, đợi Thái tử điện hạ đăng cơ, ông ấy lại ra biên cương giết địch, luôn có cách để thăng quan tiến chức. Liêm Pha bảy mươi tuổi vẫn còn dũng mãnh, sao ông ấy lại không thể?

Ông ấy muốn nàng trở thành một tiểu thư nhà quan vô lo vô nghĩ, cẩm y ngọc thực, nâng niu chiều chuộng nàng cả đời.

Buổi tối, Triệu Việt đến bẩm báo, nói hôm nay Thịnh đại nhân hồi phủ đã mua rất nhiều rương lụa là và trang sức cho cô nương, coi như là quà mừng sinh nhật của cô nương.

Thái tử khẽ xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, vẻ mặt không chút biểu cảm, nhưng lại nghe thấy Tào Nguyên Lộc bên cạnh giễu cợt trong lòng.

[Lễ vật mà Thịnh đại nhân chuẩn bị, quả thật vừa đúng ý cô nương. Điện hạ của chúng ta không thể để ông ta vượt mặt được.]

Triệu Việt tiếp tục cười nói: “Hôm nay Thịnh phủ đã hạ lệnh xuống, gấp rút sửa sang lại sân, muốn xây khuê phòng cho cô nương. Thịnh đại nhân còn bảo quản gia lấy tất cả sổ sách những năm qua ra, khả năng là muốn giao hết toàn bộ những gì tích lũy suốt bao năm cho cô nương.”

Sắc mặt Thái tử hơi trầm xuống.

Lại nghe thấy Tào Nguyên Lộc lẩm bẩm trong lòng.

[Ôi, cô nương mà về nhà ở, chẳng phải điện hạ của chúng ta sẽ lẻ loi trong cảnh phòng không chiếc bóng, không người sưởi ấm sao? Sao mà tốt được đây.]

Thái tử: “…”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.