Thái tử thu hết vẻ bi thống và hối hận trên gương mặt Thịnh Dự vào đáy mắt, đồng thời cũng nghe rõ mồn một những hồi ức sâu kín trong lòng ông ấy. Vốn dĩ hắn không bao giờ đồng cảm với sự hối tiếc muộn màng, cũng chẳng tin rằng nhiều yêu thương sẽ bù đắp nổi những tổn thương đã gây ra. Đối với Thích thị, đó là cái giá của sinh mệnh, là vô vàn ánh mắt lạnh lùng và lời lẽ cay nghiệt. Còn với Vân Quỳ, đó là nỗi đau mất mẹ, là cảnh ăn nhờ ở đậu chịu đủ mọi đắng cay tủi nhục, là những ngày lang thang đầu đường xó chợ đói khát, là mười mấy năm trời cô độc không nơi nương tựa. Tuy nhiên những trải nghiệm mà Thịnh Dự đã trải qua trong những năm qua cũng không thể đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu một mình ông ấy. Nếu năm xưa không thất bại ở Lang Sơn, ông ấy vẫn là Võ Trạng nguyên trẻ tuổi đầy khí phách, được phong hầu bái tướng, tiền đồ xán lạn. Nếu những năm qua Thuần Minh Đế không ra tay tàn độc, đuổi cùng giết tận, thì ông ấy và Thích thị cũng đã không lỡ dở hết lần này đến lần khác. Nhưng dù có bao nhiêu bất đắc dĩ, sai lầm vẫn là sai lầm. Ánh mắt Thái tử lạnh lẽo: “Nếu năm xưa Thịnh tướng quân kiên trì tìm kiếm, chưa chắc đã không tìm được. Cũng không đến nỗi để mẹ con Thích thị phải chịu đựng bao nhiêu khổ ải.” Thịnh Dự khép mắt lại, cơn đau dữ dội như tảng đá lớn đè nặng lên ngực, cổ họng nghẹn ứ những tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-thai-tu-am-doc-nghe-thay-tieng-long/2723687/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.