Huyện Nhữ Dương, núi Tam Đầu.
Dưới chân núi, những cánh đồng lúa xanh tươi, hương thơm ngào ngạt. Dân làng tụ tập thành từng nhóm dưới chân núi Tam Đầu, ngẩng đầu nhìn chàng trai trẻ trên con đường hẹp.
Chàng trai có dáng người thẳng tắp, mặc một bộ trang phục gọn gàng, eo được thắt lại tạo nên một đường cong thanh mảnh nhưng rắn chắc. Mái tóc đen như mực được buộc cao gọn gàng, bên hông giắt một con dao, trên lưng mang theo cung tên, trông thật phong độ, anh tuấn.
Dân làng thỉnh thoảng nói chuyện nhỏ to, lời nói đầy tò mò.
“Đây là con nhà ai mà dám một mình vào núi thế này?”
“Nhìn quen quen, hình như là... đại công tử nhà quan huyện! Mấy hôm trước tôi lên phố mua thuốc cho mẹ già, tình cờ gặp anh ta một lần.”
“Đúng là vị công tử nhân từ và thông minh đó sao?! Sao anh ta lại vào núi Tam Đầu, núi Tam Đầu này có hổ báo ăn thịt người đấy!”
“Thợ săn của chúng ta còn không dám một mình vào núi!”
Tiếng xì xào không ngừng, dân làng tụ tập ngày càng đông.
Bỗng nhiên, ở cuối con đường đất, một chiếc xe ngựa giản dị và mười mấy gia nhân vội vã tiến đến, móng ngựa gõ lên đất bùn bắn tung tóe, bùn văng lên cả y phục nhưng không ai quan tâm. Khi xe ngựa dừng lại, người dẫn đầu với khuôn mặt lo lắng, đau khổ, nhanh chóng tiến lên, quỳ xuống dưới chân núi Tam Đầu.
“Đại công tử, sao ngài có thể một mình lên núi được!”
Lão bộc giọng nghẹn ngào, đưa tay lau nước mắt, giọng càng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-tuong-quan-bat-di/1268721/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.