Lục Yến Trạch không nói tiếp, ánh mắt anh rơi trên người Lục Yến Tu sau lưng anh cả: “Tối qua anh đi đâu với Lục Yến An?”
Động tác vịn vào chân thở hổn hển của Lục Yến Tu dừng lại, nhất thời ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Anh cả không hiểu chuyện gì: “An An? Em ấy đến tìm anh hai em?”
“Ờ.”
Anh cả nhíu mày, anh vỗ một cái vào cái lưng đang cong của Lục Yến Tu trầm giọng nói: “An An tìm em làm gì?”
Lục Yến Tu vốn đã chột dạ không thôi, bị một cái vỗ bất ngờ như vậy, thân thể mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống đất, anh không nhịn được la lối: “Lục Yến Tri! Anh đánh em làm gì?”
Lục Yến Trạch nhìn màn kịch này, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng nhàm chán, anh nhỏ giọng nói: “Thôi bỏ đi, không muốn nói thì đừng nói nữa.”
Anh vốn định đi ngang qua họ, nhưng chưa đi được hai bước, đã bị người ta níu lấy, đây đã là lần thứ không biết bao nhiêu có người chặn anh không cho đi trong hôm nay, cả đêm không ngủ, cộng thêm chuyện vừa xảy ra, cả người Lục Yến Trạch đều bực bội vô cùng, thái dương giật giật sưng lên đau nhức.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Lục Yến Tu bị anh cả đẩy một cái, anh xoa xoa tay nhỏ giọng nói: “Tôi không có không muốn nói, là bởi vì… lúc An An tìm tôi, trông rất đáng sợ, trên người đâu đâu cũng là nước, tôi sợ hai đứa cậu gặp nhau sẽ… cho nên…”
Anh lắp bắp, nhìn trời nhìn đất chính là không nhìn Lục Yến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bien-mat-khoi-than-the-thieu-gia-that-anh-phat-dien/2909357/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.