Từ lúc hai người lớn lên, Lục Yến Trạch đã không bao giờ gọi cậu là anh trai nữa, đột nhiên như vậy, Ôn Gia Nhiên cảm thấy nửa người đều tê dại.
Cậu há miệng, nhưng không phát ra được âm thanh, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ngay cả tư duy cũng trở nên chậm chạp, ánh mắt cậu lơ đãng: “Cậu…… gọi tôi là gì?”
Lục Yến Trạch cũng sững người một chút, như không ngờ mình lại buột miệng nói ra cách xưng hô này, anh quay mặt đi, tai đỏ bừng, giọng nói thấp đến mức gần như không nghe thấy: “Tôi……”
Ôn Gia Nhiên cảm thấy yết hầu se chặt, nhịp tim nhanh đến khó tin, cậu vô thức lùi lại một chút, muốn thoát khỏi cảm giác xa lạ này, nhưng có hơi kỳ lạ không nỡ.
“Cậu……” cậu dùng tay chống lên ngực Lục Yến Trạch, giọng nói yếu ớt: “Cậu sao đột nhiên lại gọi như vậy?”
Lục Yến Trạch cũng không biết, anh mím môi dằn vặt nửa ngày, ánh mắt nhìn thẳng vào Ôn Gia Nhiên, nhìn đến mức trong lòng Ôn Gia Nhiên hoảng loạn.
Lục Yến Trạch bất ngờ nói một câu không đầu không đuôi: “Đôi mắt của cậu rất xinh đẹp.”
Ôn Gia Nhiên còn chưa kịp phản ứng, liền cảm nhận được Lục Yến Trạch từ từ cúi đầu xuống.
Đôi môi ấm nóng rơi trên yết hầu của Ôn Gia Nhiên, mang theo một chút thăm dò, anh mở miệng, nhẹ nhàng cắn lên đó.
Khoảnh khắc đó, Ôn Gia Nhiên chỉ cảm thấy trong đầu “oong” một tiếng, như có thứ gì đó nổ tung, cả người cậu đều cứng đờ, ngay cả thở cũng quên mất.
Lục Yến Trạch chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bien-mat-khoi-than-the-thieu-gia-that-anh-phat-dien/2911006/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.