Thực ra lúc Xứng Đà mang thịt về, Nhiên Nhiên đã tỉnh rồi.
Chú mèo con vẫn còn đang trong giấc ngủ, mơ mơ màng màng ngửi thấy mùi thơm, cậu trước tiên là tai giật giật, sau đó nửa nhắm nửa mở mắt, cái đầu nhỏ vô thức men theo mùi thơm mà dò về phía trước.
Nhưng điều này vẫn chưa đủ để làm cho chú mèo con chưa ngủ đủ hoàn toàn tỉnh táo, cậu lười biếng cuộn mình trong lòng chú chó lớn, mắt thấy sắp ngủ thiếp đi lần nữa, cho đến khi…
Cho đến khi Trạch nói câu đó: “Tao có thể làm ba em ấy.”
Nhiên Nhiên ngơ ngẩn cả người.
Một chú chó lớn sao có thể sinh ra một chú mèo con xinh đẹp như cậu được chứ?
Cậu mạnh mẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, vô cùng không vui, nhưng Trạch chỉ lo bàn chuyện bọ chét với Xứng Đà, đợi đến khi anh phản ứng lại, mèo con đã bò lên bụng anh, phồng má tức giận nhìn anh.
Trạch ngẩn người một lúc lâu, mới cẩn thận dùng móng vuốt chạm vào mặt mèo con: “Anh… anh…”
Chú chó lớn vừa nãy còn nói rất kiên định, lúc này đây bỗng có hơi chột dạ không biết nên nói gì.
Nhiên Nhiên đưa móng vuốt ra vỗ vỗ bụng anh, tức giận bổ sung một câu: “Em không cần chó làm ba của em!”
Lời vừa dứt, Xứng Đà ở cách đó không xa bỗng nhiên bật cười thành tiếng, nó xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà khiêu khích: “Trạch, nghe thấy chưa? Người ta không nhận mày làm ba kìa, ha ha ha ha ha.”
Trạch có hơi hoảng loạn mà vẫy đuôi lung tung, anh không thèm để ý đến Xứng Đà, chỉ nhẹ nhàng dùng đầu dụi vào mặt mèo con, muốn dỗ dành một chút.
Nhiên Nhiên: “……”
Cậu trơ mắt nhìn một cái đầu chó lớn đưa tới, nhẹ nhàng chạm một cái, đã hất cậu ngã chổng bốn vó lên trời, cậu tức giận hét lên: “Anh cố ý! Anh là chó xấu!”
Trạch có hơi luống cuống, anh vô thức đứng dậy, kết quả là mèo con trực tiếp trượt theo bụng anh xuống đống quần áo. Nhiên Nhiên choáng váng lắc lắc đầu, khó khăn bò ra khỏi đống quần áo, tủi thân nói: “Anh còn bắt nạt em.”
Trạch luống cuống tay chân nhìn một lúc lâu, móng vuốt nhấc lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng ánh mắt của anh rơi vào miếng thịt gà mà Xứng Đà vừa mang về.
Giống như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Trạch đột nhiên ngoạm Nhiên Nhiên nhảy ra khỏi ổ, đặt mèo con xuống bên cạnh đó, lấy lòng nói: “Cho em ăn cái này… em đừng giận anh nữa.”
Mùi thơm của thịt gà lập tức xua tan mọi tủi thân, Nhiên Nhiên mở to mắt, mũi ngửi ngửi trong không khí, rất nhanh đã quên sạch chuyện Trạch vừa bắt nạt cậu.
Cậu lao vào miếng thịt, há miệng ra cắn, nhưng răng sữa của mèo con còn chưa sắc lắm, chỉ để lại trên đó những vết răng nông cạn, nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến sự phấn khích của mèo con, cậu vội vàng dùng lưỡi l**m l**m lớp mỡ bên trên, trong cổ họng phát ra một tràng âm thanh “gru gru gru gru”.
Trạch cứ đứng một bên toe toét miệng cười, Xứng Đà cóhoiw nhìn không nổi nữa, nó khẽ nói: “Mày xé ra cho nó đi, nó cắn không nổi đâu.”
Trạch lúc này mới phản ứng lại, anh vội vàng ghé vào gần, dùng răng xé mấy cái phao câu gà thành từng dải thịt nhỏ, sau đó dùng lưỡi đẩy những dải thịt này đến trước mặt Nhiên Nhiên.
Nhiên Nhiên phấn khích chết đi được, cậu lao đến trước những dải thịt, dùng răng sữa cố gắng gặm những dải thịt đó, đuôi của Trạch sắp quay thành cánh quạt tới nơi, anh dứt khoát nằm xuống bên cạnh mèo con: “Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu.”
Mèo con chỉ lo ăn thịt, không có thời gian nói chuyện.
Xứng Đà ở bên cạnh cảm thấy không nỡ nhìn, nó lười biếng gối đầu lên móng vuốt của mình ngáp một cái: “Làm ba rồi đấy, nhớ xé nhỏ hơn nữa, đừng để tiểu tổ tông nhà mày bị nghẹn.”
Trạch cảm thấy nó nói có lý, nhưng nhìn bộ dạng Nhiên Nhiên chiếm hết thịt ở bên cạnh mình, anh cũng không nỡ cướp từ dưới móng vuốt của cậu, thôi vậy thôi vậy, mình trông chừng cậu kỹ hơn là được.
Nhiên Nhiên ăn đến cuối cùng, bụng nhỏ căng tròn, thật sự không ăn nổi nữa, nhưng trước mặt cậu vẫn còn một đống nhỏ. Cậu ngẩng đầu nhìn chú chó lớn bên cạnh, đảo mắt một vòng, đột nhiên chạy bằng đôi chân ngắn đến trước mặt Trạch, không đợi Trạch phản ứng, cậu bất ngờ dùng cái đầu dính đầy dầu mỡ của mình dụi dụi vào mặt Trạch.
Đôi tai mèo mềm mại lướt qua chóp mũi của Trạch.
!!!
Trạch mạnh mẽ đứng dậy, đôi tai màu xám dựng thẳng lên, mắt trợn to, ngơ ngác nhìn Nhiên Nhiên.
Nhiên Nhiên không chút phòng bị, suýt nữa thì ngã nhào ra đất, nhưng chú mèo con ranh mãnh rất rõ làm thế nào để lấy lòng người cho mình ăn cơm. Cậu đi vòng quanh Trạch, miệng kêu “meo meo meo” không ngừng, chiếc đuôi trắng như tuyết xù xù quét qua quét lại trên mặt Trạch.
Mùi thơm đặc trưng trên người mèo con phả đầy mặt Trạch.
Trạch không động đậy, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sau đó liền thấy Nhiên Nhiên dụi vào chân trước của anh, giọng điệu nũng nịu nói: “Anh đối với em tốt nhất, em thích anh lắm.”
Xì.
Trạch cảm thấy tai mình nóng lên, đuôi cũng nóng lên, anh vô thức nín thở, sợ hơi thở của mình sẽ làm Nhiên Nhiên sợ hãi.
Thấy anh mãi không nói gì,
Mèo con không vui cho lắm, cậu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lấy hết can đảm thuận theo chân Trạch mà trèo lên người anh. Cả người Trạch cứng đờ, Nhiên Nhiên thuận lợi trèo lên lưng anh, cậu dính nhớp l**m tai Trạch: “Thịt còn lại cho anh ăn hết, em đặc biệt để dành cho anh đấy.”
Giọng của cậu mềm mại.
Thấy Trạch vẫn không nói gì, mèo con càng làm tới mà nằm lên đầu con chó lớn, đuôi nhẹ nhàng rũ xuống, gần như che khuất mắt của Trạch, cậu đắc ý nói: “Em có phải là chú mèo con ngoan nhất trên đời không?”
Trạch có hơi choáng váng, anh ngốc nghếch gật đầu, mèo con tiếp tục dùng giọng ngọt đến phát ngán của mình làm nũng: “Vậy anh mau ăn đi.”
Trạch ngoan ngoãn cúi đầu, coi lời của mèo con như thánh chỉ mà ăn từng miếng thịt vụn trên đất vào bụng.
Nhiên Nhiên thấy vậy, vui vẻ lắc lắc đầu. Cậu nằm trên người Trạch, khoan thai l**m l**m móng vuốt dính đầy dầu mỡ của mình. Trước đây khi còn ở bên cạnh mẹ, cậu vẫn luôn thích dùng giọng điệu này để nói chuyện, mỗi khi như vậy, mẹ sẽ l**m l**m mặt cậu, khen cậu là chú mèo con đáng yêu nhất, ngoan ngoãn nhất trên thế giới.
Nhưng cậu không bao giờ gặp lại mẹ nữa, tâm trạng của Nhiên Nhiên chùng xuống. Cậu vùi mặt vào bộ lông của anh chó lớn, mùi chó nồng nặc hoàn toàn khác với mùi sữa thơm trên người mẹ trong ký ức.
Nhiên Nhiên lén lút nhăn mũi, có hơi chán ghét, nhưng cậu không rời đi, ngược lại còn vùi mặt sâu hơn.
Anh ấy cho mình đồ ăn ngon, mình nhịn một chút vậy.
Mèo con thầm nói với chính mình.
Một mèo một chó duy trì tư thế này không biết bao lâu, Nhiên Nhiên hơi buồn ngủ, cậu chậm rãi dùng móng vuốt vỗ vỗ lên lưng con chó lớn, nhỏ giọng nói: “Anh cũng là anh chó lớn tốt nhất trên thế giới, vì vậy… anh có thể đừng đuổi em đi được không?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.