Trong bóng tối, Lục Yến Trạch im lặng cười cười.
Dưới lớp chăn mỏng là cơ thể tr*n tr**ng của anh, chuyện cũ một lần nữa hiện về trong tâm trí, khiến anh kích động đến mức có phần không ngủ được.
Anh dứt khoát lật người lại, vươn tay ra, từ trên tủ đầu giường lấy xuống một khung ảnh.
Trong khung ảnh là một tấm ảnh.
Ôn Gia Nhiên trong ảnh đã sớm trưởng thành, cậu cười tủm tỉm đứng trên sân thể dục của trường học, tay ôm một quả bóng rổ, bên cạnh cậu là một chàng trai tóc đen mắt đen.
Lục Yến Trạch đắc ý cầm khung ảnh này xem đi xem lại.
Chàng trai tóc đen mắt đen đó là anh.
Là Lục Yến Trạch.
Hai sự tồn tại vốn dĩ vĩnh viễn không thể cùng xuất hiện trong một khung hình, thông qua công nghệ, cuối cùng đã ghép thành một tấm ảnh chung không chê vào đâu được.
Ngay cả bóng cũng được Ôn Gia Nhiên cẩn thận bổ sung cho Lục Yến Trạch.
Hai bóng người chồng lên nhau, giống như hai đường thẳng vốn không giao nhau, bị cưỡng ép bẻ cong thành một giao điểm.
Đây là tấm ảnh chung đầu tiên của họ.
Mặc dù sau này còn photoshop rất nhiều, nhưng Lục Yến Trạch quý nhất vẫn là tấm này.
Anh dùng ngón tay hết lần này đến lần khác sờ lên khuôn mặt của chính mình trong ảnh, trong đầu đột nhiên truyền đến giọng nói của Ôn Gia Nhiên, giọng nói của chàng trai còn mang theo chút ngái ngủ: “Sao anh chưa ngủ?”
Lục Yến Trạch khẽ cười: “Ngay đây.”
“Nếu cơ thể thức trắng đêm, ngày mai em đi học sẽ buồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bien-mat-khoi-than-the-thieu-gia-that-anh-phat-dien/2911031/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.