Đêm đó, Thẩm Khôn ngồi lặng lẽ trong thư phòng suốt đêm, văn thư trên tay vẫn chưa lật sang trang, cho đến khi Đại Đông chạy vội vào, sắc mặt khó coi, thở hổn hển nói:
"Tướng quân... mẫu nữ ở An Hòa hẻm đã tìm thấy, là... là ngoại thất của tuần phủ Giang Nam Cố Chi Châu..."
"Ừm, ta biết rồi," Thẩm Khôn gật đầu, không quá kinh ngạc, "Cố Chi Châu có biết bọn họ bị ta bắt chưa?"
Đại Đông có chút nghi hoặc, tướng quân dường như đã biết từ trước mẫu tử ở An Hòa hẻm là ngoại thất của Cố Chi Châu, liền nói tiếp:
"Chúng ta lấy chiếc khóa bạc mà Cố Chi Châu tặng cho con gái ngoại thất ra cho hắn xem, hắn lập tức khai nhận... nói, nói..." Đại Đông cắn chặt môi, có chút khó mở lời.
"Nói đi, ta đang nghe." Trong lòng Thẩm Khôn thắt lại, chẳng lẽ giống như con thỏ tuyết kia nói, Cố Chi Châu thực chất không phải người của Thái tử, mà là...
Đại Đông lấy hết can đảm, "Cố Chi Châu nói, nói... hắn tuy là tâm phúc của Thái tử, nhưng, nhưng vì bị Phúc vương biết chuyện hắn nuôi ngoại thất, nên... nên bị Phúc vương vừa dụ dỗ vừa uy h.i.ế.p trở thành tâm phúc của Phúc vương, cho nên, cho nên..."
Đại Đông vừa nói vừa len lén quan sát sắc mặt Thẩm Khôn, thấy sắc mặt Thẩm Khôn càng lúc càng lạnh, Đại Đông cũng không nói tiếp được nữa.
Khóe miệng Thẩm Khôn nhếch lên một nụ cười tự giễu, "Cho nên, ta bị lừa, ta trở thành công cụ tranh giành hoàng vị của hai huynh đệ bọn họ, ta ở đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bien-thanh-bia-do-dan-co-dua-vao-viec-doc-tam-de-bao-ve-minh/1288039/chuong-14-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.