Văn Cửu Tắc mở hộp đồ ăn, đưa lại gần Tiết Linh: “Có muốn ăn không?”
Tiết Linh lén ngửi mùi thức ăn lâu ngày chưa thấy.
Cô đã lâu không ăn thức ăn của con người, trong lòng thầm chảy nước miếng, nhưng cơ thể lại không có phản ứng gì với loại thực phẩm này.
Thấy cô không phản ứng, Văn Cửu Tắc tự ăn.
Anh mở gói mì ăn liền, đổ nước vào, chờ một lúc cho ngấm, rồi đưa lại gần Tiết Linh để cô ngửi.
“Thơm không? Có muốn ăn không?”
Tiết Linh: Thơm, nhưng không muốn ăn.
Văn Cửu Tắc rút tay lại, ăn luôn phần mì đó.
Anh nhận ra đôi mắt đỏ ngầu của Tiết Linh đang nhìn chằm chằm vào ổ bánh mì.
“Chẳng lẽ em muốn ăn bánh mì?”
Anh nhét mạnh ổ bánh mì vào tay Tiết Linh, chờ phản ứng của cô.
Tiết Linh cầm bánh mì, trong lòng nghĩ: Cô không muốn ăn bánh mì, nhưng nếu nhớ không nhầm thì anh không thể ăn nó, vì nếu ăn sẽ bị dị ứng và nổi nốt đỏ.
Giữa thời kỳ tận thế, thực phẩm rất quý giá, tốt nhất không nên lãng phí.
Cô do dự một lúc, rồi buông tay, để bánh mì rơi vào lòng Văn Cửu Tắc.
“Thôi được, không ăn bánh mì thì tôi tự ăn vậy.” Văn Cửu Tắc nhanh chóng giải quyết ổ bánh mì, xoa xoa sau đầu cô và thở dài.
“Sao em không ăn gì cả, không thấy đói à?”
Chắc chắn là có đói, có lẽ giống như cảm giác đã đói hai bữa, bụng thì âm ỉ nhưng mức độ này chưa đủ để khiến cô mất lý trí đi ăn thịt người.
Hơn nữa, cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/2708460/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.