Cô ta không đồng ý cũng không để lại lời nào, xoay người rời khỏi lều.
Tiết Linh nghe thấy cô ta dặn với lính gác bên ngoài:
"Trông chừng zombie đặc biệt bên trong, có tình huống gì thì báo tôi. Nếu hoàn toàn mất kiểm soát, phát điên thì khống chế trước."
"Rõ, tiến sĩ Văn!"
Bên trong chỉ còn lại Tiết Linh và Văn Cửu Tắc.
Tiết Linh kiệt sức, gục người xuống bàn trước mặt. Hôm nay quá mệt rồi, những cảm xúc dữ dội từ đầu đến giờ đã rút sạch sức lực của cô.
Một tay của Văn Cửu Tắc đặt nhẹ lên sau đầu cô.
Cả hai yên lặng ngồi đó, chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Kết cục sẽ như thế nào, Tiết Linh không biết. Nhưng cô không còn tâm trí để suy nghĩ về "nếu như" hay tương lai, chỉ còn biết chờ đợi.
Trời dần sáng, phần trần lều có một ô cửa trong suốt, ánh nắng chiếu thẳng xuống bàn.
Trong khu trại có không ít người, bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng bước chân đi ngang, vài cuộc trò chuyện khe khẽ, nhưng không ai mở cửa bước vào.
Văn Y cũng không quay lại. Từ lúc ánh sáng bắt đầu đổ xuống đến khi nghiêng đi, họ như bị cả thế giới lãng quên.
Tiết Linh động tay, khẽ kéo nhẹ người đàn ông đang im lặng bên cạnh.
Mũi thuốc kia đã định sẵn khiến anh trở thành zombie. Chỉ còn vấn đề là - liệu anh có giữ được lý trí không.
Từ nãy đến giờ, diện mạo của anh đã hoàn toàn mang dáng vẻ zombie, nhưng vẫn ngồi đó, không có phản ứng gì.
Tiết Linh lại thấy bất an.
Anh có còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/2708545/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.