Nàng lại mơ cùng một giấc mộng.
Giọng nói nhẹ nhàng mà trầm thấp cọ sát vào màng nhĩ, ban đầu chỉ là những tạp âm đầy hạt nhỏ. Bất kể là buổi trưa hay đêm khuya, hễ chìm vào giấc ngủ, nàng sẽ luôn trải qua giấc mộng này ngay trước khi tỉnh dậy. Nhưng khác với những giấc mơ bình thường, khi thức giấc, nàng chưa từng quên nó.
Nàng không rõ đây là lần thứ bao nhiêu trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, âm thanh ấy trở nên rõ ràng hơn chút ít, nghe như tiếng rít của loài rắn, từng nhịp ngắt quãng có tiết tấu, dường như đang lặp đi lặp lại một câu thần chú bí ẩn nào đó.
Mỗi khi chìm vào giấc mộng này, ý thức của nàng luôn vô cùng minh mẫn, như thể đang lơ lửng trong một vùng hư vô tĩnh lặng, còn giọng nói kia chính là dấu hiệu duy nhất chứng tỏ nàng vẫn tồn tại, để nàng không lạc lối.
Trong những khoảng ngừng giữa tiếng thì thầm rít lên, trước mắt nàng bỗng lóe lên những cảnh tượng kỳ lạ.
Là những mảnh ký ức rời rạc của quá khứ: hình bóng phản chiếu trên cửa kính phòng chờ sân bay khi đi chụp ngoại cảnh, cơ thể loạng choạng trên vai pho tượng đá khổng lồ ở Delphi, chiếc điện thoại bàn không hề đổ chuông dù đã đợi đến tận nửa đêm Giáng Sinh, cung điện dưới đáy biển, chiếc vali kéo nàng không tài nào đuổi kịp cùng một bóng hình nữ giới xa lạ...
Nhưng cũng có những cảnh tượng nàng không hề có ký ức:
Nàng đứng trước một chiếc gương lạ lẫm, mái tóc đã trắng xóa, gương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bo-roi-apollo-he-thu/2695233/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.