Edit by Tô
Beta by Tô
______________________________
Thấy Hoắc Vô Linh sáp tới, Kỷ Ninh vô thức muốn lùi về sau, nhưng phía sau là lưng ghế sô pha, cậu không thể tránh, Hoắc Vô Linh còn bấu vào đầu vai cậu không cho phép kháng cự ôm lấy cậu vào lòng, sau đó hôn thật sâu lên môi Kỷ Ninh.
Vị đắng cùng với hương thơm của cafe thoang thoảng toả ra, Hoắc Vô Linh hơi cong khoé mắt toát ra ý cười hạnh phúc, sau đó nhắm mắt lại, đè Kỷ Ninh ở trên ghế sô pha, khiến cậu không cách nào thoát khỏi cái ôm cùng nụ hôn của mình.
“Rào rào…”
Cơn mưa ngoài phố bỗng trở nên dày đặc hơn, tiếng mưa rơi lớn dần, từ từ che đi giọng nữ dịu dàng phát ra từ máy hát đĩa, có một cơn gió lạnh lẽo thổi vào từ ngoài cánh cửa rộng mở, đèn treo trên trần nhà khẽ chập chờn, phản chiếu ra bóng đen kỳ lạ.
“A—— “
Một tiếng thét chói tai thê lương vang lên xé tan màn đêm mưa tĩnh lặng, Hoắc Vô Linh mở mắt ra, tầm mắt quét về phía ngoài, động tác dừng lại mất giây, cuối cùng buông Kỷ Ninh ra nhìn về phía cửa tiệm tạp hoá như là đang chờ người nào đó đi vào.
Kỷ Ninh thở hổn hển cũng nhìn về phía cửa, không bao lâu thì thấy từng bóng người đen kịt xuất hiện, mặt mũi mơ hồ không có ngũ quan, chúng lẩn quẩn ngoài cửa tiệm, như thể muốn đi vào nhưng lại kiêng dè một cái gì đó.
Bóng đen như vậy Kỷ Ninh đã từng thấy, cậu vẫn còn nhớ rõ đó là bóng đen một người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bo-roi-muoi-vi-nam-chinh-toi-chay-tron-that-bai/1714628/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.