Edit by Tô
Beta by Tô
______________________________
Nơi chân trời lấp lánh ánh sáng lung linh huyền ảo, nhưng rơi vào mắt Kỷ Ninh nó chẳng phải cảnh tượng đẹp đẽ gì cả.
Cậu biết thứ ánh sáng kia đến từ Arques, cũng biết ẩn trong đó là thứ sức mạnh mang tính hủy diệt. Mặc dù cậu có thể nhìn ra Arques đã thu liễm đôi chút, khi ánh sáng rơi xuống mặt đất thì năng lượng sẽ rất nhỏ, nhưng với cấp bậc phòng bị an toàn cực cao của Liên Bang này, những nguồn năng lượng không rõ lai lịch kia rất có thể bị máy đo lường quang võng dò ra, thậm chí còn phái phi hành khí cảnh vệ đến kiểm tra.
Sao bọn họ cứ muốn đánh nhau hoài vậy chứ…… Kỷ Ninh thở không ra hơi.
Có điều cậu dám khẳng định là Hoắc Vô Linh khiêu khích trước, tính tình Arques rất ngoan, sẽ không chủ động xung đột với người khác.
Kỷ Ninh đang nghĩ cách làm sao để liên lạc với ba người trên không trung thì chợt phát hiện trên đấy không xuất hiện luồng ánh sáng mới nào nữa, hình như đã kết thúc cuộc chiến, kế đó, đột nhiên có một đôi bàn tay lạnh như băng từ phía sau lưng cậu duỗi ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo Kỷ Ninh.
“Rốt cuộc em cũng đã trở về.”
Giọng nói dịu dàng trầm thấp vang lên bên tai cậu, Hoắc Vô Linh khẽ cười một tiếng, gối đầu lên vai cậu, nhiệt độ lạnh lẽo của quỷ hồn khiến Kỷ Ninh vô thức run rẩy.
“Nếu em không trở về,” Hoắc Vô Linh mỉm cười: “Thì tôi lại phải vào trong giấc mơ của em để tìm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bo-roi-muoi-vi-nam-chinh-toi-chay-tron-that-bai/1714639/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.