Khương Hành theo phản xạ vươn tay sờ ra phía sau mông, chạm phải một cái đuôi dài lông xù, trên đó vắt vẻo một chiếc quần suýt thì rơi xuống.
Cậu thu tay lại, kéo quần lên, rồi nâng cao giọng: "Lục Nghi Xuyên!"
Lục Nghi Xuyên nhẹ nhàng nhắc nhở: "Bây giờ là hai giờ rưỡi sáng."
Nếu cậu còn to tiếng thêm chút nữa, hàng xóm bên cạnh chắc chắn sẽ sang gõ cửa.
Con mèo vừa hóa thành người đứng cạnh bồn rửa mặt, tay vẫn giữ chặt chiếc quần, ánh đèn hắt lên người cậu, làm đôi mắt cậu trong đêm tối sáng như những vì sao.
Ngôi sao này đã đồng hành cùng anh suốt mười sáu năm, rồi đột nhiên vụt tắt bốn năm. Một ngôi sao lóe sáng một lần phải mất vô số năm ánh sáng để đi qua, may mà lần này, anh không phải chờ quá lâu.
Anh không biết đời này mình có bao nhiêu lần bốn năm, nhưng Khương Hành chỉ để anh đợi một lần bốn năm mà thôi.
Khương Hành chẳng rõ Lục Nghi Xuyên đang nghĩ gì, cậu chỉ đang cân nhắc xem nếu dùng đầu đâm vào anh thì liệu có chết được không. Nhưng còn chưa nghĩ ra kết quả, dây lưng quần của cậu đã bị ai đó móc lấy, "Đi thôi, ăn cơm nào."
Khương Hành bị anh kéo đi, đôi dép lê không vừa chân phát ra tiếng "bẹp bẹp" theo từng bước, "Lục Nghi Xuyên, anh có thể đừng móc dây lưng quần em không? Như vậy chẳng lịch sự chút nào..."
Quan trọng nhất là, nó khiến cậu trông chẳng còn chút tôn nghiêm nào cả.
Người đàn ông đi phía trước đột ngột dừng lại, Khương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-chet-toi-tro-thanh-meo-cua-ban-thoi-tho-au/2167805/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.