Khương Hành không nhớ mình đã ngủ từ lúc nào.
Trong giấc mơ, mũi cậu tràn ngập mùi hoa nhài.
Thật ra, đó vốn không phải là mùi hương mà Lục Nghi Xuyên yêu thích. Anh quen dùng những loại nước hoa mang theo chút vị đắng và cay nồng. Hoa nhài... là thứ cậu thích.
Hồi nhỏ, Lục Nghi Xuyên đã tặng cậu một chậu hoa nhài. Nhưng kỹ thuật trồng cây của cậu chẳng ra sao, nuôi suốt hai năm mà nó chẳng chịu ra hoa, lá còn ngày một héo rũ. Cậu sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, chậu hoa nhài sẽ chết dần chết mòn trong tay mình, nên đành ôm nó đi tìm Lục Nghi Xuyên.
Khi đó, Lục Nghi Xuyên đang học lớp 10. Người đã bắt đầu cao lớn hơn, vóc dáng vừa cao vừa gầy, bộ đồ ở nhà rộng rãi mặc trên người lại càng khiến anh trông thanh mảnh.
Còn cậu khi ấy chỉ là một nhóc con cấp 2, bé tròn như củ cải, ngày ngày bị Lục Nghi Xuyên nhét đủ thứ vào miệng, nên người cứ phát triển theo chiều ngang. Khi ôm chậu hoa bước vào, trông chẳng khác nào một con chim cánh cụt lạch bạch.
Lục Nghi Xuyên nhận lấy chậu hoa từ tay cậu, tay còn lại đặt lên eo cậu, dễ dàng nhấc bổng cậu lên.
Một lớn một nhỏ, hai cơ thể tự nhiên dựa vào nhau, chẳng ai thấy điều này có gì kỳ lạ. Bởi vì bao năm qua, họ vẫn luôn như vậy.
Khương Hành khẽ ngả người ra sau, nhưng vì phần ngực anh quá xương xẩu, tựa vào thấy cấn, nên cậu liền đổi tư thế khác.
Ngón tay chỉ vào chậu hoa, cậu bực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-chet-toi-tro-thanh-meo-cua-ban-thoi-tho-au/2167890/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.