Thẩm Chiếu Tuyết đứng ở cửa lớp. Tất cả học sinh đang dần dần tiến về phía anh. Vừa rồi, anh trơ mắt nhìn Tạ Triều Triều cùng con quái vật kia biến mất. Con quỷ này đã mạnh mẽ tách họ ra làm hai không gian. Trong mắt Thẩm Chiếu Tuyết không hề có chút sợ hãi nào, như thể anh đã quá quen với cảnh tượng này. Anh giơ tay lên, ngón tay kẹp mấy lá bùa chu sa. Anh tùy ý ném lá bùa ra, chúng bay về phía đám học sinh dày đặc trước mặt. Lá bùa xuyên qua đám quỷ, bắt đầu bốc cháy từ giữa. Nơi chúng đi qua, dòng điện lam tím chảy giữa đám quỷ, như một tấm lưới dày đặc vô hình, trói chặt quỷ khí xung quanh. Khi đám quỷ chưa kịp trốn thoát, một lá bùa khác đã bay đến người học sinh ngoài cùng. Trong nháy mắt, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt âm trầm của Thẩm Chiếu Tuyết, đồng tử anh phản chiếu ngọn lửa vặn vẹo lay động, như sứ giả địa ngục. Trước mặt là những tiếng kêu thảm thiết thê lương liên tiếp vang lên, cùng với mùi khét lẹt. Những bóng người trước mắt lần lượt tan biến vào không khí. Thẩm Chiếu Tuyết hờ hững quay người, bước ra khỏi cửa. Ánh lửa ấm áp dường như cũng không thể chiếu sáng được khuôn mặt xám xịt của anh. Sau khi quỷ chết, đến một chút tro tàn cũng không để lại. Anh sẽ không để Triều Triều biến mất lần nữa. Khoảnh khắc Thẩm Chiếu Tuyết bước ra khỏi cửa, xung quanh tối sầm lại. Bầu trời sáng sủa trong lớp học đã biến thành đêm tối. Thẩm Chiếu Tuyết đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-chet-tro-thanh-hon-ma-duoc-ke-ac-nuoi-duong/2704744/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.