Nghe tiếng vợ kêu đau, Mân Quảng Bình mới hoàn hồn và ôm người lên xe không chút do dự. Cho dù có nói gì đi chăng nữa, xem ra đêm nay ông cũng phải ra ngoài một chuyến mới được. Nhưng sau khi lên xe, ông ta bất giác sờ vào lá bùa nằm trong túi áo sơ mi, lá bìa vẫn còn ở đó, cả người mới yên tâm được một chút.Ông ta vừa lái xe ra ngoài thì trên đường mưa cũng bắt đầu nặng hạt. Điện thoại đột nhiên vang lên, Mân Quảng Bình thấy là Cốc Phong gọi tới, bèn mở loa ngoài, sau đó để điện thoại sang một bên và tập trung lái xe.
"Anh hai, cả nhà vẫn ổn chứ?". Vốn dĩ Cốc Phong cũng không bận lòng về những gì Lạc Ninh nói, nhưng lúc này đột nhiên mưa to tầm tã giông bão sấm chớp, Cốc Phong không khỏi nhớ tới những gì Lạc Ninh đã nói với Mân Quảng Bình, cho nên mới gọi tới hỏi thăm một chút.
Mân Quảng Bình đoán được mục đích của Cốc Phong, thở dài: "Bây giờ anh đang lái xe chở chị dâu chú đến bệnh viện đây!".
Cốc Phong sửng sốt, "Hả? Chị dâu bị làm sao?".
"Bất cẩn ngã từ trên lầu xuống, thực sự phải đến bệnh viện một chuyến mới được".
Nếu chỉ là một vết thương nhỏ ở chân thì còn có thể gọi bác sĩ riêng đến nhà xử lý. Nhưng vì bảo vệ đứa bé trong bụng và bảo vệ tính mạng của vợ an toàn, ông ta chỉ có thể đưa vợ đến bệnh viện.
Cốc Phong nuốt nước bọt, "Nói như vậy...chẳng phải đại sư Lạc Ninh phán đúng hết sao?".
Mân Quảng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-chia-tay-toi-o-gioi-giai-tri-bao-hong/880183/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.