“Sao anh về rồi?” Trong lúc sững người nên Trì Ngôn không chú ý đã dùng kính ngữ, trong cặp mắt cậu đầy vẻ kinh ngạc, “Không phải mai anh mới về ư?”
Tần Cố đi vào, cởi áo khoác và áo vest trên người ra. Trì Ngôn thấy thế, vội tiến lên cầm giúp áo và valy trong tay anh.
Tần Cố thay giày, anh nhìn cậu, trả lời câu hỏi trước của cậu: “Có vài lời tôi nghĩ nên nói trước mặt sẽ tốt hơn.”
Vài lời gì?
Trì Ngôn sững người, sau đó nhận ra Tần Cố đang nói cuộc trò chuyện hôm nay của họ. Xem ra tin nhắn cậu thu hồi vẫn bị Tần Cố đọc được rồi.
“Em thì sao?” Tần Cố cởi đồng hồ, hỏi: “Sao muộn vậy rồi vẫn chưa ngủ?”
Cũng đâu thể nói cậu vẫn đang chờ anh trả lời tin nhắn chứ…
Đôi con người đen kịt của Trì Ngôn đảo quanh, bị Tần Cố nhìn thẳng nên dời ánh mắt đi, ấp úng trả lời: “Đang chuẩn bị ngủ, nghe thấy có tiếng mở cửa, nên ra xem thử…”
Dứt lời, cậu xoay người đi, “Tôi đi cất đồ giúp… giúp anh.”
Suýt chút nữa lại dùng kính ngữ rồi.
“Ngôn Ngôn.” Tần Cố gọi cậu lại, tiến lại gần một bước, cởi cà vạt cùng đưa cho cậu, nói tiếng cảm ơn, sau đó dịu dàng hỏi cậu: “Lát nữa ăn đêm cùng nhau nhé?”
Trì Ngôn không trả lời ngay, cậu nghĩ rằng nếu cậu nói được, Tần Cố chắc chắn sẽ nấu cho cậu, nhưng Tần Cố đã bận rộn cả ngày rồi.
Thế là cậu lắc đầu: “Không cần, tôi ăn cơm rồi.”
Tuy không ăn quá nhiều, hôm nay trong lòng cậu có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-chia-tay-toi-voi-ong-chu-cuoi-voi/527271/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.