Quý Thư mệt đến mức đầu ngón tay cũng không nhấc lên nổi, Tống Minh thấy Quý Thư mệt mỏi như vậy thì thấy thương đút cơm cho Quý Thư ăn.
“Ba, không cần đâu, để con tự ăn.” Quý Thư đỏ mặt ngượng ngùng nhìn ba chồng của mình, không hiểu sao lại cảm thấy ba chồng như trẻ ra mấy tuổi.
“Cần, nào, ba đút.” Tống Minh dùng thìa xúc một muỗng cơm, đặt các món ăn kèm lên, nhẹ nhàng thổi bớt hơi nóng rồi đưa lên miệng Quý Thư.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hưởng thụ qua cái miệng nhỏ nhắn ẩm ướt đỏ tươi giống như anh đào, hơi hé mở, đầu lưỡi bên trong trông vừa mỏng vừa mềm, Tống Minh rất muốn biến thành cái thìa, bị Quý Thư ngậm trong miệng mà liếm mút.
Tống Minh lại đút thêm hai miếng, sau đó đột nhiên đặt bát đũa xuống, ghì chặt lấy gáy Quý Thư, sáp đầu lại gần, miệng đối diện với khuôn miệng anh đào của Quý Thư, chiếc lưỡi thô chắc linh hoạt mút liếm từng tấc da thịt bên trong miệng cô, cố gắng mút sạch thứ nước miếng ngọt ngào bên trong khoang miệng của cô.
"Ư...A..." Quý Thư không nói được lời nào, chỉ có thể không ngừng ngả ra đằng sau, khi lùi tới mức không thể lùi được nữa, lưng đè lên lưng ghế lạnh lẽo. Bản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-chong-toi-gap-nan-xuy-buc-cao-thu/841414/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.