Khương Tuế Ngọc rất phiền muộn.
Làm một người hận mình nói rằng người đó thích mình, trên đời này làm gì còn chuyện nào khó khăn hơn nữa chứ.
[Xin ký chủ hãy hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định.]
Một luồng sáng b4n ra trước mắt, trên đó xuất hiện một con số là 60 phút bắt đầu nhanh chóng tiến hành đếm ngược.
Hối cái gì mà hối, không phải nàng đang nghĩ biện pháp đây sao?
Thân là một người văn minh ở thế kỷ 21, lại thẳng tay cầm dao đặt lên cổ người nọ buộc hắn nói yêu mình, nàng không làm được, nếu đến lúc đó người ta quyết tâm cá chết lưới rách thì sẽ mất nhiều hơn được.
Bỗng nhiên trí óc chợt lóe lên, cuối cùng Khương Tuế Ngọc cũng có một ý tưởng.
Ban ngày Thôi Mạch Chu phải chịu nỗi khổ da thịt, sinh lực bị tổn hại nên đã tắt đèn chuẩn bị đi ngủ sớm, nhưng bên ngoài lại có người truyền lời, Huyện chúa đến đây thăm hắn.
Trong trí nhớ của hắn, chỉ có những lúc tâm trạng của Khương Tuế Ngọc không tốt, muốn tổn hại đến hắn để tìm niềm vui thì mới đến đây tìm hắn.
Hơn nữa cũng hiếm khi đến đây vào ban đêm, bây giờ lại đột nhiên đến đây thăm hắn, thật sự đáng nghi.
Tuy trong lòng hoài nghi, nhưng vẫn phủ thêm áo ngoài đứng chờ nàng.
"Ra mắt Huyện chúa." nhiều năm qua Thôi Mạch Chu đã học được một việc, đó là nhẫn nại.
Mặc dù đang gặp kẻ thù chỉ hận không thể giẫm ăn thây nuốt xương kẻ thù, cũng phải không được hơn thua, ung dung bình thản.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-cuong-doat-nam-phu-khi-van-ta-sieu-tot/1515713/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.