**Tiếng mưa rơi tí tách trong đêm, đều đều và êm dịu, là thứ âm thanh ru ngủ tốt nhất, lấn át mọi tiếng ồn.**
Lúc 6 giờ sáng, Cố Hiệp Hiệp miễn cưỡng rời khỏi chăn ấm, mắt còn lờ mờ chưa mở hẳn. Trên đường đi về phía nhà vệ sinh, cô thấy thấp thoáng một bóng trắng lướt qua trong tầm mắt. Trong khoảnh khắc, tim cô đập mạnh, bất giác mở tròn mắt nhìn kỹ hơn.
Bóng trắng ấy đi thẳng vào bếp. Ngay sau đó, âm thanh khuấy trộn vang lên, kèm theo đó là hương thơm nhàn nhạt của bơ, xen lẫn mùi ngọt ngào của vani.
Cố Hiệp Hiệp thở phào, hóa ra chỉ là bạn cùng phòng của mình – Diệp Tri Tầm.
Không kịp vào nhà vệ sinh nữa, cô nuốt nước bọt rồi rón rén đi tới cửa bếp.
Bên trong, Diệp Tri Tầm đang đội một chiếc mũ beret đen, mặc bộ áo ngủ bằng vải trắng, bên ngoài buộc thêm tạp dề màu vàng nhạt. Cô ấy tập trung làm việc, dáng đứng thẳng tắp. Đôi tay mảnh mai của cô đang nhẹ nhàng khuấy bột, từng động tác đều tinh tế và thành thục. Làn da trắng như ngọc, dưới ánh sáng dịu dàng trong bếp, lại càng thêm mịn màng và mềm mại. Hàng mi dài và cong của cô hắt một bóng nhỏ dưới đôi mắt. Toàn cảnh tạo nên một hình ảnh vừa thanh bình, vừa tao nhã, nhưng cũng không thiếu phần dịu dàng, khiến người ta mê mẩn.
Là bạn cùng phòng đã sống với nhau lâu, nhưng lần nào Cố Hiệp Hiệp nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô cũng đều trỗi dậy một cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-danh-dau-nham-chi-cua-ban-gai-cu/2885884/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.