Ngày Diệp Tri Tầm rời Cảng Thành để gia nhập đoàn làm phim, cô vẫn chưa đi mà đôi mắt đã đỏ hoe.
Từ sau vũ hội, mối quan hệ giữa hai người ngày càng gắn bó. Diệp Tri Tầm cảm thấy mình càng lúc càng yêu Ngu Lê hơn. Cô nhận ra, đằng sau vẻ ngoài lãnh đạm, kiêu sa của Ngu Lê là những khoảnh khắc mềm yếu, đáng yêu khó cưỡng. Mỗi một mặt của Ngu Lê đều khiến Diệp Tri Tầm thêm say đắm.
Dù cô rất hào hứng với dự án lần này – từ đạo diễn, nhiếp ảnh gia cho đến nội dung quay đều đầy hứa hẹn – nhưng nghĩ đến việc phải xa Ngu Lê suốt hai tháng khiến lòng cô trĩu nặng. Luyến tiếc, nhớ nhung chỉ vừa nghĩ đến thôi cũng khiến Diệp Tri Tầm thấy khó chịu.
Ngược lại, dù cũng lưu luyến, Ngu Lê luôn giỏi che giấu cảm xúc của mình. Nàng giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, trầm ổn. Là người tự tay sắp xếp để Diệp Tri Tầm rời Cảng Thành, Ngu Lê không muốn biểu hiện sự mềm yếu, càng không muốn ảnh hưởng đến quyết tâm của Diệp Tri Tầm.
Thấy Diệp Tri Tầm sắp khóc, Ngu Lê không kìm được, cúi xuống hôn cô vài cái, nhẹ nhàng an ủi.
"Chỉ là hai tháng thôi. Đến kỳ nghỉ, em có thể về. Nếu chị rảnh, chị cũng sẽ sang thăm em," Ngu Lê dịu dàng nói.
"Vâng... Nhưng buổi tối, nếu chị không bận lắm, có thể dành ra mười phút, hoặc năm phút, để video với em không?" Diệp Tri Tầm ôm chặt lấy Ngu Lê, giọng đầy vẻ năn nỉ.
"Được, chị hứa," Ngu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-danh-dau-nham-chi-cua-ban-gai-cu/2885984/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.