"Bạch Dư Hi, cuộc diễn tập bên phía tôi đã kết thúc rồi, định gọi điện báo là sắp về."
Nhiệm Khinh Thu sau khi tham gia xong cuộc diễn tập liên hợp liền gọi điện thoại cho Bạch Dư Hi.
Giọng nói của người phụ nữ bên kia điện thoại trầm tĩnh đáp lại:
"Tại sao lần nào cũng phải gọi điện cho tôi?"
Nhiệm Khinh Thu vốn không hy vọng có thể nghe được lời ngọt ngào êm tai nào từ miệng người kỳ quặc này, nhưng vẫn có chút thất vọng cong môi: "Tôi sợ em nhớ tôi rồi."
"..." Người đối diện im lặng lâu không nói gì, "Chờ một chút."
Nhiệm Khinh Thu nghe lời Bạch Dư Hi, không khỏi cảm thấy câu này có chút lạ: "Sao vậy?"
Cô hỏi, vừa bước về phía trước.
"Tôi gọi em, chờ một chút." Bạch Dư Hi nói với giọng điệu nhạt nhòa.
Hầu như cùng lúc với tiếng nói của cô hạ xuống, Nhiệm Khinh Thu liền nghe thấy âm thanh phía sau và âm thanh trong điện thoại chồng chất lên nhau.
Nhiệm Khinh Thu dừng bước chân, liền bị một đôi tay ôm lấy từ phía sau.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc bốc lên, Nhiệm Khinh Thu trong mắt đầy ý cười: "Cố tình đến Học viện Quân sự phía Đông để đón tôi à?"
"..." Bạch Dư Hi ôm cô một lúc, vừa đủ như thể căn bản không thèm để ý rồi từ từ buông lỏng tay ra: "Tôi ở phía Đông vừa hay có việc phải xử lý."
"Tôi làm sao tin được?" Nhiệm Khinh Thu há miệng cười.
"Em muốn tin hay không tùy em." Bạch Dư Hi quay đầu nhìn về phía hướng của cô.
"..." Kỳ quặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-danh-dau-quan-lon-o-bi-ep-ket-hon-chop-nhoang/2986538/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.