Nếu Úc Thanh Đường mang đến là hoa hồng đỏ rực thay vì một bó đầy những bông Thiên Tinh trắng muốt, có lẽ Trình Trạm Hề sẽ tin rằng nàng mua hoa là dành riêng cho mình.
Dù vậy, Trình Trạm Hề vẫn dùng cả hai tay đón nhận, rút từ bên trong ra một tấm thiệp nhỏ.
"Đám học trò tặng sao?" - Trình Trạm Hề hỏi, nhíu mày nhẹ khi mở tấm thiệp.
Úc Thanh Đường khẽ gật đầu.
Ngón tay thon dài của Trình Trạm Hề khẽ chạm vào những cánh hoa Thiên Tinh trong bó hoa, vẻ mặt trầm ngâm: "Đám nhóc tặng cho cô, mà cô lại cam lòng đưa cho tôi sao?"
Úc Thanh Đường đáp không chút do dự, giọng nhạt nhòa: "Nếu cô thích thì tôi cho cô."
Trình Trạm Hề liếc nhìn Ôn Tri Hàn đang ngồi trong văn phòng, rồi nghiêng người lại gần tai Úc Thanh Đường, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe được mà hỏi: "Nếu Ôn lão sư thích, cô cũng sẽ cho cô ấy chứ?"
Úc Thanh Đường vẫn không chút do dự, cảm xúc không hề dao động: "Không cho."
Trình Trạm Hề bật cười thành tiếng.
Tiếng cười trong trẻo, êm ái của người phụ nữ vang vọng trong văn phòng.
Dương Lỵ chống cằm, cố nén nụ cười trên mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.
Tặng hoa trong giờ nghỉ, lại công khai liếc mắt đưa tình, những người trẻ tuổi bây giờ thật thật làm cho người ta phải ao ước.
Cát Tĩnh thò nửa người qua, thì thầm với lão sư dạy hóa học đối diện: "Hai người họ có chuyện gì vậy?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-dao-hon-huyen-tien/2953638/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.