🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối mặt với chiếc q.uần l.ót bị làm dơ, cho dù Lâm Thù Văn làm cách nào cũng cảm thấy thẹn, chỉ đành cúi đầu nhẹ nhàng giặt sạch nó, rồi phơi lên cây gậy trúc.

Hôm nay trời âm u, vài làn gió mát mẻ, khô ráo thổi qua sân, thổi chiếc q.uần l.ót đơn bạc bay phập phồng.

Lâm Thù Văn chật vật đi vào trong phòng, qua loa uống nửa chén cháo bí đỏ, trong miệng không nếm được vị gì.

Cậu cầm sách, ngồi ngay ngắn trên ghế xem, nhưng tâm trí luôn bị phân tán, không thể nào tập trung nỗi, cậu khe khẽ thở dài, lấy trong hộp gỗ trên quầy thấp ra một cây trâm gỗ đang được điêu khắc dở.

Ước chừng nửa canh giờ sau, trên mái ngói vang lên tiếng tí tách, trời mưa.

Cậu đứng dậy, lấy quần áo phơi trên gậy trúc bên ngoài vào, xếp ngay ngắn chiếc q.uần l.ót đã khô lên cuối giường, ánh mắt vô tình liếc qua, lỗ tai lại một lần nữa nóng bừng.

Rốt cuộc trong mơ phát sinh cái gì Lâm Thù Văn không còn nhớ rõ lắm, điều duy nhất cậu nhớ rõ là ông chủ Nghiêm ôm mình, bàn tay khô ráo không ấm áp như thường ngày, mà mang theo một nhiệt độ nóng bỏng, dán sát vào da thịt cậu.

...

Lâm Thù Văn hoảng hốt quên đi những hồi ức hiện lên trong đầu, ngơ ngác nhìn những hạt mưa rơi xuống từ cửa sổ, vội khép cửa sổ lại.

Hai con ngỗng con chạy từ cái lều làm bằng ván gỗ vào trong sân, vui vẻ tắm mưa, cậu đánh giá qua cánh cửa, thấy không có việc gì mới tiếp tục mài giũa cây trâm gỗ ban nãy.

Tới gần chính ngọ thì trời tạnh mưa.

Lâm Thù Văn hái vài lá cải trong vườn rau, đập trứng gà, nấu một chén canh trứng, vì không tập trung nên quên bỏ muối, đến khi uống vào rồi mới phát hiện.

La Văn đứng bên ngoài nhà: "Tiểu Lâm tiên sinh."

Canh Lâm Thù Văn cũng không uống, hơi thấp thỏm ra mở cửa, chỉ thấy một mình La Văn, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, rồi lại theo bản năng hỏi: "Ông chủ Nghiêm không tới sao?"

La Văn nói: "Chủ tử có việc phải ra ngoài một chuyến."

Vừa nói vừa nâng hộp đồ ăn trên tay lên: "Tiểu tiên sinh đang dùng cơm sao, đây là chủ tử dặn ta mang tới đây."

Ngón tay để ở bên người của Lâm Thù Văn nhẹ nhàng nắm chặt, rồi đưa tay ra nhận.

"Cảm ơn."

La Văn cười nói: "Tiểu Lâm tiên sinh đừng khách sáo quá, ngươi cứ từ từ ăn đi, ta còn chút việc."

Cậu chần chờ nói: "La đại ca, ngươi có thể chuyển vài câu giúp ta không?"

La Văn: "Chuyện gì? Tiên sinh cứ nói."

Lâm Thù Văn nói: "Đã nhiều ngày rồi ta không có ra ngoài."

Đóng cửa không ra, kể từ đó cũng không thấy được đối phương.

La Văn nói: "Được, ta sẽ thay tiên sinh chuyển lời lại."

*****

Lâm Thù Văn mang hộp đồ ăn vào nhà, vừa mở hộp đã ngửi được mùi đồ ăn thơm lừng.

Canh xương hầm ngó sen, sủi cảo tôm thủy tinh bóc vỏ, khoai sọ hầm cải trắng, còn có một chén súp bắp ngọt thanh, đều là mấy món ăn gia đình đơn giản, lượng thức ăn không nhiều lắm, hương vị nhẹ nhàng, rất hợp khẩu vị của Lâm Thù Văn.

Cậu yên lặng, thong thả dùng cơm trưa, mỗi khi nhớ tới việc Nghiêm Dung Chi đối tốt với mình, bữa ăn càng thư thái, ngon miệng hơn.

Một bữa cơm trưa có hàng trăm suy nghĩ và cảm xúc khác nhau, Lâm Thù Văn ngồi trong phòng không có việc gì làm, liền đơn giản bắt đầu điêu khắc một cây trâm gỗ khác.

Giờ Thân (15h-17h) vừa đến, cậu không kiềm được ngáp một cái, xoa nhẹ đôi mắt, thu dọn gỗ rồi lên giường nằm ngủ.

Trời lại đổ cơn mưa, thiếu niên nằm trong chăn đệm mỏng ngủ rất say, một giấc này vô thức ngủ đến khi màn đêm buông xuống.

Nghe La Văn nói Nghiêm Dung Chi mấy ngày gần đây đều không ở thôn Bát Bảo, bất an trong lòng Lâm Thù Văn tan đi không ít.

Mỗi ngày cậu đều đóng cửa không ra ngoài, ở trong nhà nuôi gà, cho ngỗng ăn, điêu khắc trâm gỗ, đến lúc hoàng hôn thì mang ngỗng con ra hồ nước bơi lội một lát, ngắn ngủi mấy ngày, gà và ngỗng lại lớn thêm nửa vòng.

Cậu dùng hết mấy khúc gỗ đã mua về, làm ra tổng cộng sáu cây trâm gỗ. Lại lấy cây trâm mua ở chợ lần trước ra, sau khi so sánh, phát hiện cái của mình làm tinh tế và chất lượng hơn nhiều cái mua về.

Lúc ra hồ nước thả ngỗng có nghe nhóm phụ nữ nói chuyện phiếm với nhau, nghe nói hai ngày nữa trong thôn sẽ có một buổi tụ họp lớn, cậu suy nghĩ không biết nên mang trâm bán ở buổi tụ họp lớn hay mang vào thành bán.

Khi đang do dự, Mạc Bố đến cửa.

Mạc Bố nói: "Thù Văn, mấy ngày rồi ngươi đều không ra khỏi cửa."

Lâm Thù Văn rũ mắt: "Xưa nay ta thích ở trong nhà hơn."

Mạc Bố giơ ngón tay cái lên với cậu: "Nếu ta có một nửa khả năng như ngươi, nương ta chắc chắn sẽ vui đến nở hoa."

Mấy đứa nhỏ trong thôn hiếu động, dù trong nhà không có việc gì làm, chúng cũng không thể ngồi yên một chỗ, mỗi ngày đều phải ra ngoài.

Mạc Bố nhìn mấy cây trâm gỗ xếp thành hàng trên bàn, cầm lấy một cây, kinh ngạc cảm thán nói: "Nương ta cũng không làm được cái này đâu."

Lại hỏi: "Hay là nhiều ngày đóng cửa không ra ngoài là vì làm trâm gỗ?"

Lâm Thù Văn thừa nhận: "Ta định cầm đi bán lấy chút tiền."

Mạc Bố nói: "Vậy mang vào thành bán đi, trực tiếp đến cửa hàng trang sức hỏi một chút. Trâm ngươi làm đẹp, chưởng quầy nhất định sẽ chịu thu mua."

Không phải không thể bán ở buổi họp thôn, nhưng thôn dân đều rất biết mặc cả, mua cái gì cũng đều phải trả giá rẻ một chút, da mặt Lâm Thù Văn mỏng, không chừng không chịu được mấy câu của người ta là đồng ý ngay.

Đúng lúc nhà Mạc Bố cũng muốn vào thành một chuyến, Lâm Thù Văn chia một ít tiền thuê xe với họ, cùng vào thành.

Trên xe ngựa, Mạc Bố lấy túi nước ra uống, không ngồi yên được, bèn tìm chuyện để nói.

"Hôm qua ta cùng đám Lục Tử đi thôn Hạnh Hoa mua rượu, gặp người nhà họ Chu, họ thế nhưng dẫn dê vào sân, nói là cho hai đứa trẻ con kia uống sữa dê."

Hai đứa nhỏ đúng là hai đứa mà lúc trước Lâm Thù Văn đã dạy trong một thời gian ngắn, Chu thị rất là yêu thương chúng.

Ở nông thôn có rất ít người nuôi dê, dê không làm được việc, chỉ có thể giết lấy thịt rồi đem bán, không hữu dụng bằng trâu, một con trâu bằng sáu bảy con dê. Chu thị tình nguyện nuôi vài con dê trong nhà để lấy sữa dê cho con uống, mấy đứa trẻ dù lớn dù nhỏ trong thôn đều hâm mộ không thôi.

Mạc Bố nói: "Nhóc con Chu gia còn chia sữa dê cho chúng ta uống nữa."

Dường như dư vị đọng lại rất khó nói: "Hương vị thật ra cũng không tồi, nhưng dê có mùi hôi rất nặng, sữa dê đã lọc ra rồi còn phải giao cho sau bếp chuẩn bị kỹ lưỡng mới có thể uống được, thật sự rất phiền phức."

Hồi trước, Lâm Thù Văn ở Lâm gia cũng đã uống qua sữa dê, đặc biệt là mỗi khi vào đông, vào những ngày lạnh giá, uống một chén sữa dê nóng, sau khi uống xong, cả người đều ấm áp.

Tuy rằng bây giờ chẳng còn gì, nhưng không hề có cảm giác bất lực, trống rỗng như lúc trước, mặc kệ tính mạng mình không quan tâm.

Mạc Bố không nghĩ ngợi nói: "Lúc trước ngươi từng uống rồi sao?"

Lâm Thù Văn hơi ngừng lại, nhẹ nhàng gật đầu.

Còn định hỏi gì đó thì Mạc Bố đã "Ai" một tiếng, tự đánh vào miệng mình.

"Thù Văn, ta nghĩ sao nói vậy, ban nãy quên mất thân phận trước kia của ngươi, cái hay không nói, nói cái dở..."

Lâm Thù Văn nói: "Không sao đâu."

Mạc Bố cả người ủ rũ: "Tóm lại, ngươi đừng giữ trong lòng, ta không nói nữa."

Nếu như sự kiện kia không phát sinh, Lâm Thù Văn chính là địa chủ nhỏ trẻ tuổi nhất huyện Phong Dương.

Từ một thiếu gia cẩm y ngọc thực rơi xuống hoàn cảnh trước mắt, Mạc Bố nhìn thân ảnh đơn bạc của thiếu niên, cảm thấy áy náy, vào thành liền đi cùng cậu đến cửa hàng trang sức.

Từ vẻ mặt của chưởng quầy, rất dễ nhìn ra bọn họ rất vừa ý cây trâm Lâm Thù Văn làm, chưởng quầy sẵn lòng mua hết trâm gỗ, nhưng trong vài câu nói, không tránh khỏi muốn ép giá.

Tính tình Lâm Thù Văn mềm mỏng, bên tai cũng dễ nói chuyện. Nếu cậu lẻ loi một mình đi bán trâm, chắc chắn sẽ thỏa mãn ý tứ của chưởng quầy.

Mạc Bố thường xuyên giúp trong nhà mua bán đồ vật, nó ra hiệu cho Lâm Thù Văn đừng mở miệng, cò kè mặc cả với chưởng quầy.

Cuối cùng, chưởng quầy đồng ý mua hết với giá 25 văn tiền cho một cây, còn muốn nếu sau này Lâm Thù Văn có làm thêm, thì mang trâm đến cửa hàng của ông để bán.

Lâm Thù Văn để lại một phần tiền bán trâm, cầm theo cùng Mạc Bố đi mua gỗ, sau đó cậu lại đi dạo ở hiệu sách, Mạc Bố nói: "Còn muốn chép sách để bán sao? Nếu muốn ta nói thật thì không bằng làm trâm bán cho chưởng quầy, giá của mực với giấy mắc hơn so với gỗ, sao chép cũng tốn sức, không bằng khắc trâm sẽ nhanh hơn."

Lâm Thù Văn đến nhà Mạc Bố mua gỗ giá mười hai văn bảy khối, giấy và bút mực thì giá không chỉ có mười hai văn.

Lâm Thù Văn bị Mạc Bố thuyết phục, tạm thời không định chép sách tiếp.

Mạc thẩm đi chợ mua thịt, sau đó quay lại tìm bọn họ, nói muốn đi tiệm vải mua thêm vải.

Mạc thẩm nói: "Trước tiên mua mấy miếng vải làm y phục mùa thu, chờ đến sau khi vào thu mới mua thì giá vải vóc sẽ cao hơn chút."

Vì thế, Lâm Thù Văn cũng chọn mua vài thước vải, đủ làm hai bộ quần áo, mặt khác còn mua giày mới, tiền bán trâm ban nãy không đủ, phải thêm vào một chút.

Trên đường về thôn, Lâm Thù Văn tính toán lại việc kiếm tiền trong lòng, kinh ngạc phát hiện mình ở nông thôn nửa năm qua, dùng không ít tiền, số tiền chi tiêu ra ngoài so với tiền thu vào thì nhiều hơn.

Nếu không phải có thù lao từ ông chủ Nghiêm, chỉ sợ trong túi đã không còn tiền.

Lâm Thù Văn thu lại tâm tình, đến nhà Mạc Bố lấy gỗ, Mạc Bố chém mấy khúc gỗ dài ra, móc ra mấy con sâu.

"Thù Văn, có đồ ăn ngon nè!"

Lâm Thù Văn nhìn thấy mấy con sâu trắng trẻo, mập mạp trong tay Mạc Bố, trái tim suýt chút nữa đã nhảy lên cổ họng.

Mạc Bố cười ha ha, nói: "Mấy con trùng móc ra từ trong gỗ nướng lên ăn thơm lắm."

Nó bước vào nhà bếp, chỉ chốc lát sau, sâu đã được nướng chín, chia cho Lâm Thù Văn một nửa.

Sắc mặt Lâm Thù Văn trở nên trắng bệch: "Ta, ta không ăn đâu..."

Mạc Bố ăn trước một cái, nói: "Thơm thơm giòn giòn, không ăn thật hả?"

Khúc gỗ Lâm Thù Văn ôm vào trong ngực tựa như củ khoai lang nóng bỏng tay vậy: "Này, mấy khúc gỗ này có sâu sao?"

Mạc Bố xua tay: "Mấy khối được cắt ra này đều sạch sẽ."

Lâm Thù Văn nhẹ nhàng thở ra, không có lá gan xem Mạc Bố nướng sâu gỗ ăn, vội vàng chạy xa khỏi Mạc gia.

*

Nghiêm Trạch, La Văn nghênh đón xe ngựa trở về, rồi nhìn hộ vệ đi theo sau lưng quản sự dắt mấy con dê về, sờ sờ cằm.

Nghiêm gia có nông trang, thôn trang nuôi dê bò không ít, nhưng cũng không cần dắt vào trong nhà.

Nghiêm Dung Chi xuống xe ngựa, La Văn bước lại gần, hỏi: "Sao chủ tử lại nuôi dê cái vậy?"

Quản sự nói: "Sắp vào thu rồi, sữa dê có tính ấm bổ dưỡng, uống một chút sữa dê đối với cơ thể rất có lợi."

Đám dê cái được dẫn về có phẩm chất rất tốt, sữa dê sản xuất ra cũng tự nhiên tốt.

Những nhà giàu có đương thời đều bắt đầu chuẩn bị cho mùa đông sắp tới, thu lương thực, bổ dưỡng cơ thể, quản sự liền nói vài câu, chủ tử bảo ông dẫn dê về sân.

Nghiêm Dung Chi cùng Lâm Thù Văn đã mấy ngày không gặp nhau, vừa mới xuống xe, cảm giác nhớ nhung trong lòng lại tăng thêm mấy phần.

Tuy rằng từ những bức thư do La Văn gửi đến biết tình hình của đối phương cũng không tệ lắm, thiếu niên làm người ta bớt lo nghĩ, chỉ là ngày ngày đều ở trong phòng, dịu ngoan hơn rất nhiều, không khỏi làm người ta thương tiếc, sợ người sẽ buồn đến hỏng mất.

Nghiêm Dung Chi ở thư phòng trả lời mấy phong thư, bảo quản sự đem sữa dê đã chuẩn bị tốt sau bếp tới, hắn thay một thân áo vải đen, xách túi nước lên, túi nước nặng trĩu, bên trong chính là sữa dê đã được đun nóng.

Ánh chiều tà đã tắt, bên ngoài Lâm gia không đốt đèn, âm u.

Nghiêm Dung Chi mở cái khóa đầu tiên, sau một lát, âm thanh trong trẻo của thiếu niên vang lên, hỏi: "Ai?"

Nghiêm Dung Chi âm thầm khen ngợi hành động không tùy tiện mở cửa của đối phương.

"Là ta."

Cả người Lâm Thù Văn tản ra hơi nước ấm áp, vội vàng mở cửa, sửng sốt.

"Ông chủ Nghiêm."

Ánh mắt Nghiêm Dung Chi dừng trên những lọn tóc ướt của thiếu niên, giấu đi vài phần tâm tình, nói: "Lần sau đừng vừa mới tắm xong thì ra mở cửa ngay."

Editor có lời muốn nói:

Canh xương hầm ngó sen

Sủi cảo tôm thủy tinh

Khoai sọ hầm cải trắng

Súp bắp

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.