Đối mặt với chiếc q.uần l.ót bị làm dơ, cho dù Lâm Thù Văn làm cách nào cũng cảm thấy thẹn, chỉ đành cúi đầu nhẹ nhàng giặt sạch nó, rồi phơi lên cây gậy trúc.
Hôm nay trời âm u, vài làn gió mát mẻ, khô ráo thổi qua sân, thổi chiếc q.uần l.ót đơn bạc bay phập phồng.
Lâm Thù Văn chật vật đi vào trong phòng, qua loa uống nửa chén cháo bí đỏ, trong miệng không nếm được vị gì.
Cậu cầm sách, ngồi ngay ngắn trên ghế xem, nhưng tâm trí luôn bị phân tán, không thể nào tập trung nỗi, cậu khe khẽ thở dài, lấy trong hộp gỗ trên quầy thấp ra một cây trâm gỗ đang được điêu khắc dở.
Ước chừng nửa canh giờ sau, trên mái ngói vang lên tiếng tí tách, trời mưa.
Cậu đứng dậy, lấy quần áo phơi trên gậy trúc bên ngoài vào, xếp ngay ngắn chiếc q.uần l.ót đã khô lên cuối giường, ánh mắt vô tình liếc qua, lỗ tai lại một lần nữa nóng bừng.
Rốt cuộc trong mơ phát sinh cái gì Lâm Thù Văn không còn nhớ rõ lắm, điều duy nhất cậu nhớ rõ là ông chủ Nghiêm ôm mình, bàn tay khô ráo không ấm áp như thường ngày, mà mang theo một nhiệt độ nóng bỏng, dán sát vào da thịt cậu.
...
Lâm Thù Văn hoảng hốt quên đi những hồi ức hiện lên trong đầu, ngơ ngác nhìn những hạt mưa rơi xuống từ cửa sổ, vội khép cửa sổ lại.
Hai con ngỗng con chạy từ cái lều làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-dia-chu-nho-bi-ep-ve-que/2504249/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.