Bảy năm sau.
Trong viện yên tĩnh, quản sự đứng bên ngoài, vài lần muốn vào nhà hỗ trợ, đều bị tiểu thiếu gia ngăn cản.
Ông ta thở dài một tiếng, dọn dẹp con diều cùng ngựa gỗ trong đình viện, cảnh xuân ấm áp, mấy con chim khách (*) đậu trên tường mái, hương hoa hòa cùng tiếng chim ríu rít, khiến sân viện thêm phần náo nhiệt.
Gần đây Lâm Thù Văn phải điêu khắc hoa văn trên trụ cửa của một nhà thương hộ, sau khi dùng xong bữa sáng thì đến dinh thự của đối phương để xem xét, làm ký lục, trước buổi trưa thì về nhà.
Quản sự tiếp đón: "Công tử về rồi."
Lâm Thù Văn rửa tay ở sảnh ngoài, rồi mới đến sân của chủ nhân.
Cậu gõ cửa trước, rồi mới gọi: "Tiểu Cẩn."
Bé con ngồi ngay ngắn trên sập, eo lưng thẳng tắp, quay đầu, đứng dậy bước đến phía bên phải của Lâm Thù Văn, cất giọng trong trẻo: "Cha."
Nghiêm Cẩn tuy mới bảy tuổi, tính tình đã trầm lặng, cẩn thận, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, biết tai trái của cha mình không nghe thấy, mỗi lần nói chuyện đều sẽ đứng về phía bên phải rồi mới mở miệng.
Lâm Thù Văn ôm lấy bả vai nhỏ của nhóc, vừa an tâm vừa cảm thấy may mắn.
An tâm là vì bé con hiểu lý lẽ, bảy năm nay hiếm khi để cậu cùng Nghiêm Dung Chi phiền lòng, còn cảm thấy may mắn là vì bé sinh ra không bị khuyết tật ở tai giống cậu, từ nhỏ đã khỏe mạnh.
Những năm qua, Lâm Thù Văn rất ít khi quản thúc Nghiêm Cẩn, chỉ cần nhóc không làm tổn thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-dia-chu-nho-bi-ep-ve-que/2523577/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.