🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ta kéo nàng ngồi xuống, hào hứng gắp thức ăn cho nàng.

Nàng không nhịn được cười: "Nếu lúc này ta là một nam nhân, đi đánh trận trở về được Công chúa đãi ngộ hậu hĩnh như vậy, cũng không uổng công đi qua ranh giới sống chết một phen."

Tay ta đang rót rượu hơi ngừng lại, ôm ấp những suy nghĩ không thể nói ra, hỏi nàng: "Không phải là nam nhân, thì sao?"

Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày hơn, gió đập vào chuông mái hiên phát ra âm thanh giòn giã, nàng mãi lâu không trả lời ta.

Lâu đến mức ta cuối cùng không nhịn được ngẩng mặt lên, cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng.

Đây là lần đầu tiên, nàng lảng tránh ánh mắt, không dám nhìn ta.

Bàn tay nàng đặt trên mép bàn nắm chặt thành quả đấm, gân xanh hiện rõ.

Ta không nhịn được cười: "Vệ đại nhân, ngay cả Thái tử ca ca cũng nhường nhịn ngươi ba phần, ta tự nhiên càng không thể làm gì được ngươi, vậy người còn sợ ta điều gì chứ?"

Vệ Lăng Tiêu không nén được ho hai tiếng, sau đó, vành tai nàng đỏ bừng lên.

Ta không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ biết rằng nữ quân hầu vốn điềm tĩnh lạnh lùng này đã hoảng hồn, trong suốt bữa tiệc mừng công, không phải vô tình làm đổ chén rượu, thì lại bị hóc ngay cả khi đang ăn rau.

Cuối cùng nàng cũng không trả lời câu hỏi của ta.

Trong lòng ta lạnh đi tám chín phần, tiễn nàng ra khỏi cung, luôn luôn giữ khoảng cách nửa bước, đi theo sau lưng nàng.

Nhìn vào bóng lưng cao dong dỏng của nàng, ta thực sự không biết nên nói gì nữa.

Ta không muốn nói rằng những lời đó chỉ là nói đùa, càng không muốn giả vờ như chưa từng đề cập đến.

Mẫu phi dạy ta, luôn phải phân biệt rõ ràng yêu ghét, là tự hỏi lòng mình không có gì hổ thẹn.

Vì vậy, khi đi đến trước cửa Bắc, ta không giấu được sự thất vọng: "Năm ngoái ngày Vệ đại nhân xuất chinh, ta đã đứng đợi ở đây hai canh giờ. Ta không sợ tay chân bị đóng băng, ta chỉ sợ từ đó sẽ không bao giờ gặp lại đại nhân nữa."

Ta ngước đầu lên, nhìn chăm chú vào Vệ Lăng Tiêu: "Tấm lòng này rõ ràng, sau này cũng sẽ không thay đổi. Đại nhân không cần vì Tĩnh An mà phiền lòng, ta không mong cầu gì, chỉ mong đại nhân trường thọ bình an."

Vì một chút lòng tự trọng, ta cắn răng nói tiếp:

"Tâm phiền ý loạn tất nhiên sẽ có, nhưng Tĩnh An cũng không phải là người tầm thường, ta có thể đọc thêm vài quyển sách, đi thêm vài vòng quanh đồng ruộng làng quê. Ta hiếm khi xin được phụ hoàng ban cho lệnh bài ra cung, năm nay thế nào cũng phải bắt đầu từ việc gieo hạt rồi theo đó mà lao động."

Ta đưa cán dù qua, cố gắng dùng những lời kiên định này để đổi lấy một trái tim kiên định.

Nàng cúi đầu nhìn ta, chớp mắt một cái.

Tuyết lặng lẽ, gió nhẹ nhàng, nàng bất ngờ đưa tay ra, nắm lấy tay ta đang cầm cán dù.

Sức nàng quá lớn, chỉ kéo nhẹ một cái, đã kéo ta đến gần sát nàng.

Nụ cười của nàng luôn mang theo vẻ ngông nghênh, khiến người ta vừa sợ vừa mê đắm.

Ta không rút được tay ra, run rẩy hàng mi hỏi nàng: "Vệ đại nhân, còn có điều gì muốn nói không?"

"Không phải đã đổi cách xưng hô rồi sao?" Nàng hỏi đột ngột, ta đầy vẻ nghi hoặc.

Vệ Lăng Tiêu tiến gần ta, nụ cười càng đậm: "Công chúa có thể trực tiếp gọi một tiếng 'Tiêu tỷ tỷ' không, để cho vi thần được tận tai nghe thử."

Lúc này, đến lượt ta đỏ bừng vành tai, không biết phải làm sao.

Ngày hôm đó ta quay người bỏ chạy như đang trốn, mấy tiểu cung nữ che dù đuổi theo, nhưng không đuổi kịp ta.

Chạy xa rồi, trốn sau cột Bàn Long cung, ta mới thở hổn hển từng hơi lớn, định thần lại, để ấp ủ câu nói đó:

"Tiêu tỷ tỷ. . ."

Nàng chắc chắn đã nghe thấy.

Nếu không, nàng đã không hẹn với ta: "Ngày mai tại cửa cung này, Tĩnh An Công chúa có muốn đến đợi Tiêu tỷ tỷ một lần nữa không!"

Ta vừa lẩm bẩm nói "Lần này mới không đợi ngươi đâu", vừa chạy nhanh về tẩm cung, nhờ mẫu phi giúp ta chuẩn bị một bộ y phục đẹp.

Mẫu phi trêu chọc nói: "Tĩnh An đã có tâm sự rồi, muốn ăn diện cho người mình yêu thích sao?"

Ta đỏ mặt vì xấu hổ, không gật đầu, cũng không lắc đầu.

Tâm sự của ta không thể nói ra, như giọt sương dưới đáy hoa tháng ba, không thể để người khác thấy, không thể để ánh sáng chiếu vào.

Nhưng ta tin rằng, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ đường hoàng nói ra.

Ngày mà những lời ta nói, đủ trọng lượng.

7

Ta sợ chuyện cũ lặp lại, trên đường đi đến cửa Bắc ngày hôm sau, tâm trạng luôn rất bất an.

Ta nói với Khởi Cẩm: "Dẫn binh đánh trận là việc lớn, nếu nàng thực sự lại được truyền chỉ xuất chinh trong đêm, cũng không có gì để trách, đúng không?"

Khởi Cẩm nhìn thấu sự bất an của ta, bất lực mỉm cười lắc đầu.

Nàng ấy đưa tay chỉ về phía trước: "Công chúa ngồi trong kiệu, tất nhiên là không nhìn thấy được. Nhưng ở đằng kia có một người mặc áo choàng lông màu đỏ thẫm đang đợi, có lẽ chỉ có thể là Trấn Quốc Hầu đã đến sớm rồi."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.