Ta kéo nàng ngồi xuống, hào hứng gắp thức ăn cho nàng.
Nàng không nhịn được cười: "Nếu lúc này ta là một nam nhân, đi đánh trận trở về được Công chúa đãi ngộ hậu hĩnh như vậy, cũng không uổng công đi qua ranh giới sống chết một phen."
Tay ta đang rót rượu hơi ngừng lại, ôm ấp những suy nghĩ không thể nói ra, hỏi nàng: "Không phải là nam nhân, thì sao?"
Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày hơn, gió đập vào chuông mái hiên phát ra âm thanh giòn giã, nàng mãi lâu không trả lời ta.
Lâu đến mức ta cuối cùng không nhịn được ngẩng mặt lên, cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng.
Đây là lần đầu tiên, nàng lảng tránh ánh mắt, không dám nhìn ta.
Bàn tay nàng đặt trên mép bàn nắm chặt thành quả đấm, gân xanh hiện rõ.
Ta không nhịn được cười: "Vệ đại nhân, ngay cả Thái tử ca ca cũng nhường nhịn ngươi ba phần, ta tự nhiên càng không thể làm gì được ngươi, vậy người còn sợ ta điều gì chứ?"
Vệ Lăng Tiêu không nén được ho hai tiếng, sau đó, vành tai nàng đỏ bừng lên.
Ta không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ biết rằng nữ quân hầu vốn điềm tĩnh lạnh lùng này đã hoảng hồn, trong suốt bữa tiệc mừng công, không phải vô tình làm đổ chén rượu, thì lại bị hóc ngay cả khi đang ăn rau.
Cuối cùng nàng cũng không trả lời câu hỏi của ta.
Trong lòng ta lạnh đi tám chín phần, tiễn nàng ra khỏi cung, luôn luôn giữ khoảng cách nửa bước, đi theo sau lưng nàng.
Nhìn vào bóng lưng cao dong dỏng của nàng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-duoc-mau-phi-xuyen-qua-truyen-ba-tu-tuong/2757616/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.