"Chàng thức dậy lâu chưa?" Bảo Ninh đẩy A Hoàng xuống đất, ống quần bị kéo đến đầu gối, nàng lề mề kéo xuống.
"Trời sáng rồi." Bảo Ninh ngáp một cái, vượt qua Bùi Nguyên bước xuống giường: "Buổi sáng muốn ăn món gì?"
"Không phải nói làm bát đoàn sao?" Bùi Nguyên chớp chớp đôi mắt cay xè của mình, cũng ngồi dậy: "Nàng làm cho ta một ít sữa dê, đừng thêm đường, ta cũng muốn uống."
"Chàng thật trẻ con." Bảo Ninh ngồi trước bàn trang điểm cười, chậm rãi chải lại mái tóc dài đang rối: "Còn muốn giành ăn với A Miên."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Nguyên dựa vào tường hơi híp mắt nhìn nàng. Đằng sau bàn trang điểm là cửa sổ nhỏ, nắng sớm chiếu vào, toàn thân Bảo Ninh như được dát một lớp vàng, nàng cúi đầu chải tóc, tư thế vô cùng dịu dàng.
Bùi Nguyên không khỏi mềm lòng, nở nụ cười: "A Miên là ai?"
"Con cừu nhỏ nha. Nó vẫn chưa có tên, tối qua lúc chờ chàng về, ta đã đặt tên cho nó." Bảo Ninh nháy mắt mấy cái, học dáng vẻ con cừu nhỏ: "Be be —— "
"Trẻ con nhất vẫn là nàng, mới sáng sớm đã học tiếng cừu kêu, giống như một tiểu hài tử."
"Chàng thì biết gì, thật vô vị." Bảo Ninh không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/2642121/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.