Ánh mắt Diệp Mạch nhẹ nhàng rơi trên người Diệp Châu.
Diệp Châu run đến nổi lập tức trốn ở phía sau Trầm Quân Như: "Các ngươi, nhìn ta làm gì? Đây là nương chuẩn bị cho ta, Tần gia có thể xuất ra thứ tốt như vậy sao?"
Nhưng tiếp theo giây, Diệp Châu hét lên một tiếng, búi tóc trên đầu tán loạn, cây trâm bạch ngọc lưu ly rơi vào trong tay Diệp Mạch.
Sắc mặt mọi người trong chính sảnh khẽ biến, nhất là Lư Dương Hầu.
Xưa nay ông ta biết võ công của Diệp Mạch không tồi, Trúc Cẩm Trúc Hoài bên cạnh hắn cũng có thân thủ[1] không tồi.
[1] (身手) bản lĩnh; tài nghệ; khả năng; tài năng
Mới vừa rồi là Trúc Cẩm ra tay, ông ta chỉ thấy một tia tàn ảnh. Đến khi nhận ra được thì búi tóc Diệp Châu đã tán loạn, cây trâm ở ngay trong tay Diệp Mạch.
Diệp Mạch nghiêng đầu cười khẽ: "Diệp Châu, ta nghĩ ta còn phải nói thêm một câu. Người của ta, đồ vật của ta, tốt hơn là ngươi không nên chạm vào. Sau khi chạm vào, ai biết sẽ có kết cục gì? Trúc Cẩm, vả miệng."
"A! Không, không phải ta lấy." Diệp Châu cúi đầu, trốn chặt vào bên người Trầm Quân Như.
Ý cười trên mặt Trầm Quân Như cuối cùng không thể duy trì, trong nháy mắt gần như là nổ tung: "Mạch ca nhi, chuyện của nữ nhân, ngươi cũng phải nhúng tay vào sao? Là ta không tốt, chưa nói rõ những thứ kia là của hồi môn của thê tử con ngươi. Châu tỷ nhi cũng không phải cố ý,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ga-cho-phu-quan-om-yeu/163674/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.