Dung Dữ nhắm mắt ngủ, Yến Chiêu tắt đèn, trong căn phòng tối thui lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, ánh mắt đầy dịu dàng.
Quỷ không cần ánh sáng vẫn có thể nhìn rõ, cũng không cần ngủ nghỉ.
Y đã ở trong bóng tối cùng tĩnh lặng quá lâu quá lâu rồi, đột nhiên gặp được một ngọn lửa chói mắt lại nóng bỏng như thế, để y cảm nhận được ánh sáng ấm áp.
Sao y có thể không bị hấp dẫn cho được.
Đây là chấp niệm của y lúc còn sống, là người y một mực chờ đợi khi đã chết, là ý nghĩa để y tồn tại trên đời này.
Yến Chiêu rất muốn ôm hắn, vươn tay ra lại sợ hắn lạnh, chỉ có thể khẽ rụt tay lại.
Y nằm trong chăn chắc chắn chăn sẽ không ấm được, Yến Chiêu nhường hết chăn cho Dung Dữ, còn mình nằm bên cạnh nhìn, dù sao y cũng không cần ngủ.
Cứ nhìn như vậy, nhưng thấy thế nào cũng không đủ.
Nghĩ đến thanh niên bị những kẻ kia bắt nạt hãm hại, ánh mắt dịu dàng của Yến Chiêu dần nhuốm lạnh lẽo, dần trở nên không còn chút độ ấm nào.
Những người đó, y sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad nguyetcach118 nhé )
Hôm sau, Dung Dữ tỉnh dậy, trở mình ngáp một cái: "Trời sáng chưa?"
Yến Chiêu rũ mắt: "Ta không biết."
Dưới lòng đất không biết năm tháng, cũng không biết ngày đêm.
Ngay cả tuổi của mình cũng chỉ là suy đoán của y, vì con quỷ già nhất ở nơi này cũng hơn chín trăm tuổi, mà pháp lực không mạnh bằng y.
Nên y mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-gay-thu-voi-chu-than/1811297/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.